Nói xong hắn ta liền nhìn sang: "Trần Hi nguyện ý mang mọi người đi kiếm tiền, là nàng rộng lượng, nhớ tình cũ, thế nào, người ta giúp chúng ta, chúng ta còn làm bạch nhãn lang hay sao?"
Những người khác cũng đều biết ân oán giữa Lý Trụ và Trần gia, liền có người nói Lý Trụ: "Lý Trụ, ngươi mau về nhà đi, ngươi không kiếm được tiền, đừng ở chỗ này làm chậm trễ mọi người kiếm tiền, nhà ai không phải nuôi sống cả một nhà chứ, ngươi đi mau đi, đừng ở đây càn quấy, chính ngươi làm chuyện gì mà ngươi còn không rõ ràng sao? Mọi người đều rất rõ ràng."
"Đúng vậy đúng vậy, ngươi đi nhanh đi, nhà ngươi cũng không phải không có nghề nghiệp khác, nhà ta thì chỉ trông vào việc này để đón lễ mừng năm mới thôi."
"Đúng vậy, ngươi luôn luôn gây sự với Trần gia, trước đây đã ba ngày hai lượt gây chuyện, giờ lại muốn kiếm tiền của người ta, ngươi không thấy xấu hổ à?"
"Biết điều một chút đi, đừng làm liên lụy đến chúng ta."
"…"
Vì lợi ích của mình, mọi người nhao nhao bênh vực lẽ phải, điều này làm Lý Trụ tức muốn chết.
Hắn ta vừa tức vừa xấu hổ.
Gương mặt lúc xanh lúc đen.
Cuối cùng, hắn ta oán hận nói: "Nói giống như các ngươi chưa từng chế nhạo nhục mạ Trần gia vậy."
Những người khác nghe thấy hắn ta không chiếm được tốt, liền muốn kéo tất cả mọi người xuống theo, nhất thời cũng nổi giận: "Chúng ta đó là bảo vệ chính nghĩa, ngày thường nào có gây sự với Trần gia và Trần Hi đâu chứ, ngược lại là ngươi, vẫn luôn đang tìm cớ gây chuyện với Trần gia, lúc nào cũng gây khó dễ cho người ta, chút tâm tư kia của ngươi có ai không biết, bây giờ lại muốn lôi kéo chúng ta, phi! Chúng ta đâu có độc ác như ngươi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-166.html.]
Lý Trụ gây thù chuốc oán với mọi người, nhưng hắn ta vẫn không cam lòng.
Không cam tâm khi người khác đều có thể kiếm được lợi, chỉ có mình hắn ta là không thể.
Lại không cam lòng khi người trong thôn đều vì chút ân huệ nhỏ này mà bảo vệ Trần Hi, bảo vệ Trần gia.
Hắn ta xanh mặt, cuối cùng oán hận nói: "Các ngươi chỉ vì chút tiền ấy mà trở thành chó săn của Trần Hi? Đừng ngốc nghếch nữa! Nàng ta ở bên ngoài kiếm được nhiều tiền, một đồng tiền một ống trúc, một ngày có thể làm được mấy cái chứ, chỉ để các ngươi kiếm chút tiền lẻ mà nàng ta chướng mắt, các ngươi đã bắt đầu nói đỡ cho nàng ta, bảo vệ nàng ta rồi? Đều là một lũ ngu ngốc!"
Sắc mặt Hạ nhị ca lập tức trở nên khó coi, hắn ta nắm chặt nắm đ.ấ.m muốn đi giáo huấn Lý Trụ một trận.
Không đợi hắn ta hành động, lão Ngưu thẩm cách Lý Trụ gần nhất liền động thủ trước, bà ấy đi lên túm lấy tóc của Lý Trụ, tát vài cái lên mặt hắn ta: "Câm miệng, thằng vô lại! Nói cái rắm gì vậy! ngươi là đồ lòng dạ đen tối, đồ xấu xa này, ngươi mắng ai ngu xuẩn hả? Ngươi mới ngu xuẩn! Mẹ ngươi ngu xuẩn, cha ngươi ngu xuẩn, cả nhà ngươi đều ngu xuẩn! Trần Hi nguyện ý mang theo mọi người kiếm tiền lẻ, đó cũng là cho mọi người kiếm lời, ngươi có năng lực, nhiều năm như vậy, ngươi có mang theo toàn bộ người trong thôn kiếm tiền sao?"
"Còn đứng đây bày đặt kêu to mù quáng, muốn chặn đường kiếm tiền của chúng ta, để chúng ta cũng không kiếm được tiền như nhà ngươi, ngươi mới thoải mái à! Đồ vô lại này!"
Lão Ngưu thẩm cũng muốn kiếm số tiền này, ngay từ đầu, bà ấy chính là người đầu tiên đi tìm Hạ nhị ca, bà ấy muốn kiếm chút tiền mua giấy bút cho cháu trai lớn.
Lý Trụ, cái tên chó má này, dám giẫm đạp lên miếng cơm của bà ấy, xem bà ấy không xé rách miệng hắn ta ra mới là lạ.
"Ngươi còn kêu nữa, còn kêu nữa!" Lão Ngưu thẩm trực tiếp xé miệng hắn ta, dùng sức đánh vào mặt hắn ta.
Người xưa có câu, chặn đường kiếm tiền của người khác, khác gì g.i.ế.c cha mẹ họ.
Người cần tiền gấp như lão Ngưu thẩm cũng không ít, chẳng qua không kích động như Lão Ngưu thẩm, nhưng cũng nhao nhao tiến lên xô đẩy Lý Trụ.