Quên đi, Trần Hi không nói, tất nhiên là có nỗi khổ, chờ đến khi nàng muốn nói nhất định sẽ nói với mình.
Trần Hi sợ Thập Bát Nương để tâm vào chuyện vụn vặt, vẻ mặt chân thành khen nàng ấy: "Ngon lắm, mấy ngày nay bán rất chạy, ngươi cũng thấy mà!"
Thập Bát Nương biết bán rất chạy, nhưng... nàng ấy đã nói trước đó rằng, cảm giác có thể tinh tế hơn một chút.
Nhưng những lời này, nàng ấy sẽ không nói lại với Trần Hi, để tránh nàng lại tự cắn lưỡi, phủ nhận những gì mình đã nói.
Đang muốn nói gì đó với Trần Hi, thấy sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, Thập Bát Nương hơi kinh ngạc, theo tầm mắt của nàng nhìn qua.
Lục Thời Nghiễn không biết đi đâu, từ đầu hẻm đi ra, đang đi về hướng này.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trần Hi chỉ giật mình một cái, sau đó lập tức điều chỉnh lại biểu cảm.
- Bệnh còn chưa khỏi, chạy lung tung cái gì chứ!
Nàng không nhịn được, trong lòng oán thầm vài câu.
Đang bụng dạ oán thầm, khoảng cách giữa hai bên dần thu hẹp, nàng đang định như không có chuyện gì mà dời tầm mắt, để tránh lại bị Lục Thời Nghiên phát hiện điều gì.
Nhưng khi nhìn thấy áo bông hắn mặc trên người, nàng không khỏi trợn to mắt.
Ông trời ơi, con lừa bướng bỉnh này rốt cục cũng chịu mặc rồi!
Ồ! Giày cũng đi rồi!
Khóe miệng Trần Hi bất giác giương lên, trong ánh mắt đều mang theo nụ cười, sau khi phục hồi tinh thần, nàng lập tức dời tầm mắt, rồi quay sang nói chuyện với Thập Bát Nương để che giấu sự vui mừng của mình.
Sau khi Trần Hi nghiêng đầu nói chuyện với Thập Bát Nương, đưa lưng về phía Lục Thời Nghiễn, Thập Bát Nương quay mặt về phía Lục Thời Nghiễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-160.html.]
Nàng ấy gật đầu với Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn cũng khẽ gật đầu với nàng ấy, sắc mặt thản nhiên thu hồi tầm mắt, giống như không nhìn thấy Trần Hi.
Đợi đến đầu ngõ, Thập Bát Nương và Trần Hi chia tay.
Lúc rẽ vào ngõ nhỏ nhà mình, Trần Hi lúc này mới yên tâm cười híp mắt - - hừ, đấu với nàng sao, còn không phải là nàng đã thắng sao.
Phía bên kia, Thập Bát Nương về đến nhà mới nghe từ miệng nhị ca, vừa rồi Lục Thời Nghiễn đã đến nhà nàng ấy.
Nghe nhị ca nói xong mục đích Lục Thời Nghiễn đến nhà mình, Thập Bát Nương cả người đều kinh hãi, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lục gia ở cửa thôn...
Mà lúc này, ở Lục gia.
Lục Thời Nghiễn ra hiệu cho Thập Bát Nương xong, vẻ mặt thản nhiên về nhà.
Vào viện, trong nháy mắt đóng cửa lại, thần sắc lãnh đạm của hắn đã thay đổi.
Ngày đó, quả nhiên vẫn là nàng.
Bàn tay Lục Thời Nghiễn còn đặt trên then cửa, từ từ nắm chặt lại.
Việc thông gió cho cái bếp mới cần khoảng hai ba ngày mới có thể sử dụng được, nhưng Trần Hi cảm thấy cũng nên chuẩn bị chuyển vào trong thành trước, một ít vật tạm thời không dùng được thì có thể vận chuyển từng chút một vào trong cửa hàng, tránh đến lúc đó mọi việc dồn vào một chỗ lại gặp khó khăn.
Cha Trần và mẹ Trần cũng nghĩ như vậy, cho nên khi vừa về đến nhà, ngoại trừ phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, bọn họ còn phải thu dọn đồ đạc, hôm nay là một ngày rất bận rộn.
Trần Hi vừa bận rộn vừa cảm khái, may mắn lúc trước đã nhờ Hạ nhị ca làm công việc chặt và mài ống trúc, nếu không, chắc chắn sẽ không thể lo liệu hết mọi việc.
Lúc Thập Bát Nương và nhị ca tới đưa ống trúc, cả nhà Trần gia đều đang bận rộn, trông khí thế ngất trời.
Nhìn những đồ vật bày biện trong sân cùng với mức độ bận rộn khác thường của cả nhà bọn họ, Thập Bát Nương hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng.
Biết được rằng vài ngày nữa Trần Hi có thể dọn vào cửa hàng trong thành, cho nên cần thu dọn đồ đạc trước, Thập Bát Nương vừa vui vẻ vì Trần Hi, nhưng lại có chút thương cảm - - như vậy sẽ không thể cùng Trần Hi mỗi ngày vào thành và về thôn được nữa.
Nhưng Trần Hi cũng không cần vất vả như vậy nữa, cuộc sống càng ngày càng tốt, nàng ấy vẫn vui mừng nhiều hơn.