Vừa rùng mình xong, Lục Thời Nghiễn đã bước ra.
Trong tay mang theo một cái bưu kiện.
Nhìn rõ màu sắc gói hàng, trong lòng Trần Hi lập tức lộp bộp một tiếng.
Đây, đây chẳng phải chiếc áo bông mà nàng đã lén ném vào từ ngoài tường viện vào đêm trước sao?
Lục Thời Nghiễn đây là có ý gì?
Hắn biết rồi sao?
Làm sao có thể!
Trần Hi lập tức phủ nhận suy nghĩ đó.
Đêm hôm trước, trời đã khuya lắm rồi, lúc nàng ra ngoài không một ai nhìn thấy, hơn nữa khi đến nhà họ Lục, nàng chẳng hề dừng lại, ném gói đồ vào rồi lập tức quay người bỏ đi, hơn nửa đêm Lục Thời Nghiễn không ngủ, lại ngồi canh ở tường đợi nàng sao?
Đùa gì chứ.
Chưa kể, nàng không có kế hoạch cụ thể khi đưa đồ, lúc nào bận xong thì mới đến, không có giờ giấc cố định, tần suất cũng không đều, đêm trước càng là quyết định tạm thời của nàng. Trừ phi Lục Thời Nghiễn mọc rễ trên tường.
Khả năng này không phải không lớn, mà là hoàn toàn bằng không.
Lúc này Lục Thời Nghiễn lấy ra trước mặt nàng làm gì?
Lại muốn gài bẫy nàng?
Nghĩ đến chuyện Lục Thời Nghiễn lừa gạt nàng vào ngày tết Trùng Dương, Trần Hi lập tức bày ra một khuôn mặt bình tĩnh vô tội cái gì cũng không biết.
Từ lúc cầm gói hàng từ trong phòng đi ra, Lục Thời Nghiễn vẫn bất động thanh sắc quan sát phản ứng của Trần Hi.
Nàng quả thực không có phản ứng gì.
Thậm chí cũng chỉ nhìn cái bao trong tay hắn một cái, rồi lập tức dời tầm mắt.
Điều này lại khiến Lục Thời Nghiễn có chút chần chừ.
Hắn đoán sai rồi?
Nhưng rất nhanh, chính hắn tự phủ nhận.
Không có khả năng đoán sai, hương vị cay đặc biệt nồng trên này giống nhau như đúc mùi hương mà Trần Hi để lại khi ghé sát vào hắn đêm hôm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-149.html.]
Lục Thời Nghiễn không mở miệng, Trần Hi đương nhiên cũng không mở miệng -- nàng sợ nàng vừa mở miệng nói cái gì không nên nói sẽ khiến Lục Thời Nghiễn phát hiện.
Cho dù không tiếp xúc nhiều, Trần Hi cũng không thể không thừa nhận, Lục Thời Nghiễn rất thông minh.
Đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu rốt cuộc mình đã bị lộ tẩy ở đâu, có thể khiến Lục Thời Nghiễn đoán được ra là nàng.
Địch không động, ta không động.
Theo phương châm này, Trần Hi đứng đó không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Thời Nghiễn.
Thấy nàng thật sự không có phản ứng gì, Lục Thời Nghiễn hơi nhíu mày, trong lòng cũng dâng lên một tia nghi vấn.
Một lát sau, lông mày hắn giãn ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Trần Hi, mở gói hàng trong tay, lấy áo bông ra, sau khi xác định Trần Hi đã nhìn rõ, hắn nói: "Áo bông này, là ngươi đưa tới phải không?"
Trần Hi: "..."
Trong lòng nàng chửi thầm một tiếng thô tục.
Lục Thời Nghiễn trông có vẻ hào hoa phong nhã, lại có thể thẳng thừng như vậy sao?
Thẳng thừng đến mức khiến Trần Hi thoáng cái liền kinh sợ.
Đêm đông thu lạnh lẽo, gió lạnh xào xạc.
Cả lưng Trần Hi lạnh buốt.
Đang giật mình không thôi thì nhìn thấy ánh mắt Lục Thời Nghiễn nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Trần Hi lập tức thu hồi tâm tư, hơi nhíu mày, lộ ra một biểu tình mê mang khó hiểu: "A? Áo bông gì?"
Lục Thời Nghiễn: "..."
Khóe miệng hắn mấp máy, cố ý nhấc áo bông trong tay lên để cho Trần Hi thấy rõ ràng, lần nữa mở miệng nói: "Cái áo bông này, có phải ngươi đưa tới không?"
Người ta đã cố ý nâng giọng lặp lại một lần nữa, nếu tiếp tục giả ngây ngô thì quá lộ liễu, Trần Hi lập tức lắc đầu: "Không phải, ngươi nghĩ sai rồi, ta không có gửi."
Lục Thời Nghiễn nghĩ ra vô số khả năng, chỉ không ngờ Trần Hi lại phủ nhận.
Và phủ nhận một cách triệt để như vậy.
Điều này hoàn toàn khác với phán đoán của hắn về Trần Hi.
Ánh mắt Lục Thời Nghiễn càng trở nên sâu thẳm.
Trần Hi thấy hắn còn nhìn mình chằm chằm, lại bồi thêm một câu: "Đang yên đang lành, ta đưa cho ngươi áo bông làm cái gì?"
Trong giọng nói, trong thần sắc, thái độ phủi sạch quan hệ một cách rõ ràng kiên định.
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng một lát, thu hồi tầm mắt, rất nhanh lại nhìn nàng thêm lần nữa: "Trên gói đồ này, có mùi thơm cay rất đậm, là mùi của nhà ngươi."