Lần này ho như muốn rút cả ngũ tạng lục phủ ra ngoài, thân thể gầy gò mảnh khảnh của y dùng mắt thường cũng nhìn thấy đang run rẩy rõ ràng.
Trần Hi nghe vậy thì mày càng nhíu chặt hơn - - Sao trông hắn như càng bệnh nặng hơn vậy? Đại phu cũng xem qua, thuốc cũng uống rồi, tại sao vẫn chưa khỏi?
Lúc nàng muốn đi qua đỡ hắn, do gần hơn một chút, nàng ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trên người hắn.
Nghĩ đến người thông minh như hắn sẽ không bỏ bê việc uống thuốc.
Chỉ là...
Y thuật của đại phu không tốt?
Trần Hi hơi nhức đầu.
Huyện Duy này chính là một thị trấn nhỏ, nếu nói không có đại phu y thuật cao minh gì, cũng là bình thường, nàng lại tìm người hỏi thăm xem có danh y nào có thể trị bệnh cho Lục Thời Nghiễn hay không vậy.
Mắt thấy Lục Thời Nghiễn ho đến mức không đứng nổi nữa, Trần Hi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không tiến lên, chỉ đứng đó hỏi: "Ngươi có khỏe không?"
Hắn chán ghét nàng như vậy, tốt hơn là đừng tiến lại gần để bị ghét thêm, tránh như lần trước, vì ghét nàng mà tức đến ngất xỉu.
Trông thì trẻ tuổi, thân hình nhỏ bé, nhưng tính khí thì không nhỏ chút nào.
Lục Thời Nghiễn vẫn ho một hồi lâu, lúc này mới ngừng ho, lảo đảo đứng vững.
Ho khan là một chuyện rất hao tổn thể lực, Lục Thời Nghiễn chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút cạn, hắn không lập tức mở miệng, mà đứng ở đó nghỉ ngơi một hồi lâu, chờ mình khôi phục chút sức lực, tâm trạng cũng khôi phục sự bình tĩnh, lúc này hắn mới mở miệng: "Không có việc gì."
Giọng nói khàn khàn.
Lục Thời Nghiễn nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, lại nói: "Ngươi vào trước đi."
Nghe giọng nói khàn khàn của hắn, Trần Hi vô thức nhíu mày.
Lục Thời Nghiễn không nhìn phản ứng của nàng nữa, lập tức xoay người đi vào.
Trần Hi im lặng một lát, cũng nhấc chân bước vào nhà họ Lục.
Vì vừa rồi khi nàng đến gần chàng đã có chút phản kháng, nên sau khi vào sân, Trần Hi không đi sâu vào trong mà chỉ đứng gần cửa cách Lục Thời Nghiên không xa, nhìn Lục Thời Nghiễn đang đứng trong sân.
"Ngươi muốn nói gì với ta?" Sau khi đứng lại, nàng mở miệng trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-148.html.]
Thấy tình hình của Lục Thời Nghiễn không tốt lắm, muốn nói gì thì nói nhanh lên, nói xong nàng mau rời đi, để hắn cũng có thể nghỉ ngơi.
Thấy nàng chỉ bước vào sân mà không tiến tới, đứng xa như không muốn có quan hệ gì với mình, ánh mắt Lục Thời Nghiễn khẽ lóe.
Đáy mắt lộ ra vài phần tự giễu và khó hiểu.
Đã như vậy, vì sao ban đêm lại muốn lén lút đến thăm hắn, còn đưa cho hắn nhiều đồ như vậy.
Chẳng phải là mâu thuẫn sao?
Hắn có chút không hiểu Trần Hi rốt cuộc muốn làm gì.
Vì vậy, khi nhìn về phía Trần Hi, thần sắc của hắn có chút phức tạp.
Trần Hi cho rằng Lục Thời Nghiễn để ý mình vào sân nhà hắn, cho nên chủ động nói thêm lần nữa: "Ngươi nói đi, nói xong ta sẽ đi ngay." Để khỏi chướng mắt ngươi, khiến ngươi không vui.
Sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ.
Xuyên thành ai không được, lại xuyên thành vai phụ.
Vừa xuyên đến đã đắc tội với Lục Thời Nghiễn, đến cơ hội bù đắp cũng không cho nàng.
Nàng cũng không trách Lục Thời Nghiễn ghét bỏ nàng.
Trần gia từ hôn, không làm sai cái gì.
Lục Thời Nghiễn ghét nàng, cũng không làm gì sai.
Mỗi người đứng trên lập trường của mình, đều không sai.
Nghe giọng nàng gấp gáp và muốn phủi sạch quan hệ với mình, khóe miệng Lục Thời Nghiễn nhếch lên, cảm xúc dưới đáy mắt cũng nhạt đi một chút.
"Ngươi chờ một chút." Nói xong, hắn không nhìn Trần Hi nữa, xoay người vào nhà.
Trần Hi hơi nhướng mày, sao nàng có cảm giác lúc nãy Lục Thời Nghiễn nói lời này thì lạnh lùng hơn trước rất nhiều?
Giống như là đượm băng.
Cảm giác sai rồi?
Đang nghi hoặc, một trận gió thổi tới, Trần Hi đứng ở cửa, vừa vặn bị gió lạnh thổi qua, bất giác rùng mình một cái.
Mặt trời đã xuống núi, gió lạnh càng thêm buốt giá.