Trần Hi lại chỉ vào Mạnh đại tức phụ: ""Vị đại thẩm này nói ta trộm công thức trước, kịp thời bán trước khi Khánh Phương Lâu ra mắt món mới, muốn lật ngược tình thế."
Mạnh đại tức phụ: "..."
Những người khác: "..."
Tam Hào lại gãi đầu: "Hở?"
Trần Hi: "Ta nói, cách làm gà bát bát là ta đưa cho Khánh Phương lâu, vị đại thẩm này không tin, ta bảo nàng ta tự đi tới Khánh Phương lâu mà hỏi xem có phải ta đưa không, nhưng nàng ta không chịu đi!"
Tam Hào: "Hả?!!!"
Khánh Phương Lâu, Trần lão bản đưa công thức nấu ăn cho Khánh Phương Lâu? Khánh Phương Lâu nhận rồi không nói, còn tung ra món ăn mới!
Hắn ta lập tức nhìn về phía công tử nhà mình.
Lâm Tri Lạc và Thịnh Nguyên Khinh là bạn tốt, Thịnh Nguyên Khinh là biểu thiếu gia của Khánh Phương Lâu đông gia (Triệu gia), việc này thì bọn họ ngược lại không tiện xen vào.
Nhưng gặp phải cũng không tiện mặc kệ, dù sao cũng phải thông báo cho Nguyên Khinh một tiếng, miễn cho thật sự có hiểu lầm gì, dù sao lúc trước Trần lão bản từng giúp Thịnh phủ một việc, bọn họ đều biết, nếu nói công thức nấu ăn này là của Trần lão bản, tặng cho Khánh Phương Lâu cũng không phải là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Thấy Trần Hi không sợ chút nào, Mạnh đại tức phụ nói thầm: "Ta cũng không nói là không đi hỏi."
Trần Hi nhìn nàng ta: "À, vậy ngươi mau đi hỏi đi, vừa lúc mọi người đều đang ở đây, cũng có thể trả lại sự trong sạch cho ta."
Mạnh đại tức phụ cắn răng một cái: "Đi thì đi!"
Tam Hào nhìn công tử một cái, Lâm Tri Lạc nhẹ nhàng gật đầu với hắn ta, hắn ta lập tức nói: "Ta cũng đi theo, miễn cho vị này... trở về nói không rõ ràng."
Vị đại thẩm này thì hắn ta biết, nàng ta luôn thích bắt nạt người mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-143.html.]
Thịnh công tử còn chưa ra, hắn ta đi theo, sau này cũng dễ nói với Thịnh công tử.
Thấy mình thuận miệng nói một câu mà đã gây ra tranh cãi, Thất công tử liếc mắt nhìn Chu Tứ công tử một cái, Chu Tứ công tử lập tức hiểu ý nói: "Vậy ta cũng đi cùng."
Nếu lỡ như có gì đó hiểu lầm ở đây thì cũng không thể để Thất công tử chịu sự oán giận của Thịnh nhị công tử được.
Mạnh đại tức phụ có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra, không thể không đi, hơn nữa nàng ta có chút không cam lòng, cũng không muốn tin tưởng rằng Trần Hi thật sự lợi hại như vậy.
Đám người vừa đi, Trần Hi liền kêu gọi mọi người: "Nào, cứ ăn đi, vừa ăn vừa đợi, đợi họ trở lại, mọi người cũng ăn xong rồi, không lỡ buổi học chiều."
Các học sinh vừa nghe vậy thấy cũng đúng.
Thấy Trần Hi bình tĩnh như thế, chuyện đến trên đầu mình còn có thể suy nghĩ thay thực khách bọn họ, không khỏi cảm thấy thú vị, cũng có người trong lòng nhận định những lời Trần Hi nói chính là sự thật, vì thế lúc gọi món, cũng càng thêm hào phóng.
Lâm Tri Lạc cũng cảm thấy như vậy, sau khi hắn ta gọi món, thấy Thất công tử còn đứng một mình, liền gọi hắn ta: "Thất công tử lại đây ăn một chút đi, Lâm mỗ mời khách, Nguyên Khinh sợ là còn phải đợi thêm một lát nữa."
Thấy Lâm Tri Lạc ngồi xuống, Thất công tử cũng không ghét bỏ quán nhỏ Trần Hi nữa, ngồi xuống, thấy hắn ta gọi trước cho Thịnh Nguyên một phần, tò mò hỏi: "Thịnh nhị công tử cũng thích ăn quán này?"
Lâm Tri Lạc cười gật đầu: "Ừ, Thất công tử sợ là còn chưa biết, vị Trần lão bản này chính là vị đầu bếp mà Thịnh phủ đã mời tới."
Việc này, Thất công tử có nghe trong nhà nói qua, chỉ là không biết Trần Hi là ai.
Nghe vậy, hắn ta vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn Trần Hi đang tiếp đón thực khách một cái.
Không ngờ lại là nàng.
Thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Nhìn chằm chằm vào người khác là không lễ phép, Thất công tử nhanh chóng thu hồi tầm mắt, gật đầu: "Ta đã nghe nói qua việc này, nhưng không biết chính là vị này."
Lâm Tri Lạc rất thích ăn mì ống canh chua, ăn mì không thích hợp nói chuyện phiếm, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Thất công tử không cần khách khí.