Lục Thời Nghiễn đang lừa nàng!
Trần Hi lấy lại tinh thần, len lén nhìn thoáng qua, phương hướng Lục Thời Nghiễn nhìn vẫn là cây hòe già kia, nghĩ rằng nàng trốn sau cây hòe lớn sao?
Suýt chút nữa đã bị hắn lừa.
Nhưng tại sao hắn không đoán ai khác, mà lại đoán nàng đầu tiên?
Làm sao nàng bị lộ tẩy được chứ?
Thư Phù Lôi và bánh Trùng Dương đều là do Thập Bát Nương cho nàng mà, sao hắn không đoán là Thập Bát Nương hoặc Hạ Nhị ca đưa tới? Như vậy mới hợp lý hơn chứ?
Gà bát bát - hôm nay trong thôn rất nhiều người đều mua gà bát bát của nhà nàng, nnàng còn đem tặng nhà Thập Bát Nương rất nhiều.
Tại sao hắn vừa mở cửa, liền chắc chắn là nàng?
Trần Hi trừng mắt nhìn, trốn sau tảng đá lớn, lẳng lặng nhìn Lục Thời Nghiễn, bởi vì nghĩ mãi không ra, khóe miệng mím chặt.
Nàng đương nhiên không biết mình đã sớm bị bắt bài, hơn nữa trưa nay Hạ nhị ca đã đưa bánh Trùng Dương cho Lục Thời Nghiễn.
Cho dù bọn họ còn muốn đưa đồ cho hắn, cũng sẽ không đưa bánh Trùng Dương nữa.
Trần Hi sáng sớm đã vào thành bày quán, chỉ từ chỗ Thập Bát Nương biết được, hôm nay Hạ nhị ca vào thành mời đại phu, cũng không biết những chi tiết này.
Bóng đêm yên tĩnh, bởi vì thời gian còn sớm, trong sơn thôn nhỏ thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng trẻ con cười đùa.
Thật lâu sau, Lục Thời Nghiễn khẽ nhíu mày.
Đi rồi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-126.html.]
Hắn lại đứng một lát, sau đó đóng cửa trở về.
Trần Hi: "..." Quả nhiên là lừa nàng.
Để tránh Lục Thời Nghiễn quay lại kiểm tra lần nữa, Trần Hi lại trốn sau tảng đá lớn trong chốc lát, thấy hắn thật sự đã trở về phòng, lúc này mới lén lút đi qua vườn rau của người ta.
Vừa đi về nhà, Trần Hi vừa nói thầm trong lòng, sau này nàng không thể lén lút đưa đồ nữa, Lục Thời Nghiễn đã nghi ngờ nàng rồi, hắn thông minh như vậy, nếu như nàng lại đến, nếu lỡ như bị bắt gặp thì thật là xấu hổ.
Giờ đây nàng đã nhờ Thập Bát Nương và Hạ nhị ca chăm sóc hắn, sau này chỉ cần nàng đưa tiền là được.
Nếu cần chuẩn bị gì, nàng sẽ tìm cách nhờ Thập Bát Nương chuyển giúp, không tin là Lục Thì Nghiễn có thể đoán được hết.
Tóm lại nàng không thể trở lại Lục gia nữa.
Sau khi về đến nhà, nàng cũng không nói gì, sau khi rửa tay liền vào phòng bếp tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, sau đó lại nấu hai nồi dầu ớt, để nguội rồi cho vào bình, lúc này đêm đã khuya.
Trần Hi không đi ngủ ngay mà thắp đèn dầu, trải giấy lên bàn, dùng than củi làm bút, viết viết vẽ vẽ - vẽ thiết kế cho cửa hàng.
Vùi đầu viết viết vẽ vẽ, bận rộn hơn nửa canh giờ, mãi cho đến khi cổ đau nhức, lúc này nàng mới duỗi lưng, thổi tắt đèn đi ngủ.
Cửa hàng vốn là một quán trà, chủ thể không cần thay đổi lớn, có thể tiết kiệm không ít chuyện.
Cửa hàng vốn là một quán trà, phần lớn không cần sửa đổi nhiều, tiết kiệm được không ít công sức. Đại sảnh bày bàn ghế, thêm một số trang trí là được, nhưng nàng định chia đại sảnh thành ba phòng riêng, tuy hơi phức tạp nhưng cũng không khó, chỉ cần dùng bình phong là được.
Khó khăn nhất vẫn là trong bếp.
Quán trà trước kia ít sử dụng nhà bếp, chỉ có một cái bếp, chắc chắn không đủ, xây thêm một cái bên cạnh không chỉ phiền phức mà còn không thuận tiện khi sử dụng, huống chi đây là cửa hàng đầu tiên, sau này làm ăn tốt hơn, nếu tu sửa lại càng khó khăn, chi bằng xây dựng lại ngay từ đầu, vừa tiện lợi vừa tiết kiệm chi phí - hiện tại nàng cũng không thiếu tiền thuê thợ này.
Về phần sân sau, cơ bản không cần sửa chữa nhiều, đồ nội thất đã đầy đủ, chỉ cần kiểm tra lại cửa nẻo, lúc dọn vào thêm vài đồ dùng hàng ngày là được.
Phần chính vẫn là nhà bếp, chỉ riêng nhà bếp nàng đã vẽ năm bản thiết kế, cuối cùng mới quyết định được phương án, mới hài lòng đi ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi thu dọn xong để vào thành, Trần Hi tựa nửa người vào người Thập Bát Nương ngủ gà ngủ gật.