Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-07-01 03:38:18
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây cũng là khoản tiền nhất định phải tiêu, Trần Hi không đau lòng.

Quyết định xong chuyện ống trúc, Trần Hi liền vui vẻ mang theo một giỏ bánh Trùng Dương và Thư Phù Lôi mà Thập Bát Nương đựng cho nàng, đi về nhà.

Vừa đi, vừa ăn.

Thư Phù Lôi mới ra lò ăn ngon quá đi thôi!

Mềm mại, tơi xốp, tan ngay trong miệng! Còn nóng hổi nữa!

Có thể làm Thư Phù Lôi ngon như vậy mà lại là hoàn toàn thuần thủ công, Thập Bát Nương đúng là lợi hại thật!

Về đến nhà, Trần Hi kể lại chuyện tìm Hạ nhị ca chặt trúc, cưa ống trúc.

Cha Trần vốn định nói rằng ông ấy có thể, Trần Hi nói: "Không được đâu, cha, việc trong quán còn phải giám sát thi công, cha không có thời gian nhiều như vậy. Hơn nữa, chặt trúc và vác trúc là việc nặng, lỡ cha bị trẹo lưng hay bị thương chỗ nào, phải đi khám thầy thuốc và uống thuốc, chẳng phải sẽ tốn thêm tiền sao?"

Cha Trần cũng phải thừa nhận mình đã già, thêm vào đó mẹ Trần giờ hoàn toàn tin tưởng con gái, cũng cùng khuyên nhủ ông, khiến ông ấy phải gật đầu đồng ý.

Trần Diệu có Thư Phù Lôi ăn, cũng không ồn ào bảo Trần Hi cđi thả diều cùng nữa - vừa về nhà đã bận bày quán, không kịp thả diều với ca ca.

Người một nhà náo nhiệt ăn cơm tối, sau khi ăn xong mỗi người ăn một miếng bánh Trùng Dương, đón một cái tết ý nghĩa.

Cơm nước xong, mọi người lại bận rộn với công việc của mình, lúc Trần Hi cán mì ống, nàng dường như nghĩ đến cái gì đó, bèn dừng lại, tháo tạp dề ra, nói với cha mẹ: "Con ra ngoài một lát, sẽ về ngay."

Nói xong liền cầm mấy xâu gà bát bát, bỏ que ra, trực tiếp đặt ở trong ống trúc, sau đó lại cầm mấy miếng bánh Trùng Dương, cùng hai cái Thư Phù Lôi, ra cửa.

Mẹ Trần nhìn thoáng qua, biết con gái muốn đến Lục gia, liền không nói gì.

Ngược lại trên mặt cha Trần mang theo vài phần lo lắng.

Chờ khuê nữ ra cửa, cha Trần nhìn về phía mẹ Trần rửa rau trong sân, mẹ Trần lắc đầu với ông ấy, sau đó cha Trần cái gì cũng không nói, tiếp tục bận rộn.

Lúc này trong thôn còn rất nhiều người còn chưa tắt đèn, chẳng qua là phần lớn cũng đều đã khoá cửa.

Trần Hi mấy ngày gần đây thường xuyên đến nhà Thập Bát Nương, hơn nữa lại thân thiết với Thập Bát Nương, dù có ai đó nhìn thấy nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Hơn nữa Trần Hi cũng đang cố ý tránh người -- thật không phải nàng cố ý ra ngoài vào giờ này, nếu mà trễ hơn chút nữa, ngày hôm nay sẽ qua mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-125.html.]

Đã là ngày lễ, dĩ nhiên phải khác biệt một chút so với ngày thường.

Nhà người ta náo nhiệt, Lục Thời Nghiễn lại lẻ loi một mình, thật đáng thương.

Đúng vậy, lúc này lòng nàng đột nhiên trỗi dậy lòng trắc ẩn.

Trong lòng Trần Hi phỉ nhổ trái tim thánh mẫu của mình, nhưng dưới chân vẫn không ngừng bước.

Nhưng khi đến nhà họ Lục, nàng không trèo tường vào mà lén nhét đồ qua khe cửa.

Nhét xong, nàng lập tức gõ hai cái rồi nhanh chóng nấp đi.

Lục Thời Nghiễn đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa, hỏi một tiếng:

“Ai vậy?”

Bên ngoài không ai trả lời.

Hắn lại đợi một lát, vẫn không có ai trả lời, cho nên đành đi ra xem xét.

Nhìn thấy đồ vật trên mặt đất, hắn sửng sốt một chút, sau đó bước nhanh đi tới, sau khi nhìn thấy kỹ xem là cái gì, sắc mặt hắn nhất thời căng thẳng, vội vàng mở cửa.

Bên ngoài không có một bóng người.

Hắn nhìn xung quanh, sau đó nói với cây đại thụ bên đường: "Trần Hi, là ngươi sao?”

Trần Hi núp sau tảng đá lớn, che miệng mừng thầm, Lục Thời Nghiễn lại lừa nàng, rõ ràng không phát hiện ra nàng! Nhưng mà khóe miệng vừa nhếch lên, nàng liền ngây ngẩn cả người.

ao hắn đoán được là nàng?

Lại còn nói trúng ngay lập tức!

Gió lạnh thổi từng cơn, Trần Hi dựa vào tảng đá lớn, cả người đều lạnh toát.

Lục Thời Nghiễn phát hiện ra nàng?

Không đời nào.

Rõ ràng nàng vừa gõ cửa liền chạy ngay, nấp kỹ một hồi lâu thì Lục Thời Nghiễn mới ra mở cửa, hắn tuyệt đối không thể thấy nàng.

Loading...