Đương nhiên, cũng có chút may mắn, gặp phải quý nhân, nhưng người tới hỏi bánh ngọt quả thật cũng không ít, hôm nay quả thật là một ngày tốt.
Lại đợi thêm một lát, mắt thấy mặt trời chiếu thẳng trên đỉnh đầu, đoán chừng lúc này không có người, Trần Hi dự định nghỉ ngơi một chút, thì thấy Liễu Tam Nương mang theo nha hoàn từ trên núi xuống.
Chỉ có một mình nàng ấy, cũng không có các tiểu thư đi theo kia.
"Chưa bán hết đâu nhỉ?" Liễu Tam Nương từ xa đã lên tiếng hỏi Trần Hi.
"Chưa đâu." Trần Hi cười trả lời:" Giữ lại cho quý nhân chứ."
Tâm tình Liễu Tam Nương vốn có chút buồn bực nhất thời chuyển biến tốt đẹp: "Vậy gói hết cho ta, ta mang về ăn."
Mang về, phân ra một ít cho mấy người trong Thịnh phủ, còn lại thì để cho nàng tự mình ăn hết.
Trần Hi dừng tay một chút: "Quý nhân, gà bát bát này mùi vị tuy ngon, nhưng một lần cũng không nên ăn quá nhiều, ăn quá liều sẽ khiến thân thể khó chịu."
Liễu Tam Nương cười nói: "Ta biết, yên tâm, ta không ăn nhiều đâu."
Chờ đóng gói xong, Liễu Tam Nương cảm thấy vô cùng tiếc nuối nói: "Ngươi thật sự không thể theo ta đi kinh thành sao? Qua mấy ngày nữa ta sẽ phải đi rồi, không biết năm nào tháng nào mới có thể được ăn lại hương vị này."
Trần Hi suy nghĩ một chút, cầm một bình dầu ớt ra: "Ta có làm một chút dầu ớt cho mình sử dụng, nếu quý nhân thật sự thích có thể mang chút dầu ớt trở về để cho đầu bếp trong phủ làm."
"Có ngon bằng ngươi làm không?" Liễu Tam Nương lấy lại tinh thần.
Trần Hi: "Hương vị sẽ có chút khác biệt, nhưng để đỡ thèm thì vẫn được."
Liễu Tam Nương chớp chớp mắt, giảo hoạt nở nụ cười: "Tốt lắm, cho ta năm mươi bình!"
Trần Hi bị sự hào sảng của nàng ấy dọa sợ.
"Đừng, một lần đừng mua nhiều như vậy." Trần Hi vội nói: "Một bình này, cho dù người trong nhà có nhiều cũng có thể ăn vài ngày, dầu ớt cũng không thể để quá lâu, để quá lâu sẽ mất hương vị, mua hai mươi bình là được rồi."
Tuy rằng người ta có tiền, nàng cũng không thể làm trái lương tâm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-113.html.]
Liễu Tam Nương bị lời của nàng nhắc nhở, sửa miệng nói: "Một trăm bình đi."
Trần Hi: "..."
Liễu Tam Nương: "Ta để lại một ít để cho ta ăn, còn lại ta dùng để tặng người khác, ra ngoài một chuyến thì cũng nên mang chút đặc sản về chứ."
Cũng chia sẻ một chút món ngon độc đáo mà nàng ấy đã phát hiện ra với những người đó vậy.
Ở kinh thành có rất nhiều người, người mà nàng ấy muốn tặng cũng rất nhiều, để lại trong nhà một ít, còn lại tặng cho người khác thì một trăm bình quả thật không nhiều lắm.
Trái tim Trần Hi đập thình thịch.
Một trăm bình!
Một bình bốn lượng, bốn trăm lượng! Nàng, nàng phát tài rồi!
Nếu không phải trường hợp không đúng, nàng còn muốn véo đùi mình một cái xem có phải đang nằm mơ hay không.
Thập Bát Nương cũng bị sự hào sảng của vị quý nhân này làm cho kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại, quý nhân tới từ trong kinh thành, tất nhiên là không thiếu tiền, nghe nói mạng lưới giao tiếp ở kinh thành rất nhiều, đưa đặc sản cũng là một kiểu lễ tiết.
"Số lượng hơi nhiều, ta phải chuẩn bị ba bốn ngày mới được." Trần Hi ổn định lại tinh thần, nói.
"Ta bảy ngày sau sẽ vào kinh, ngươi đưa tới trước khi ta rời đi là được." Nàng ấy nói: "Nếu tìm ta thì đi tìm gác cổng Thịnh phủ, báo tên ta, ta sẽ ra gặp ngươi."
Trong lòng Trần Hi đã nắm chắc.
Liễu Tam Nương lại nói: "Bao nhiêu tiền, ta trả cho ngươi trước."
Làm được món này có lẽ không dễ, nguyên liệu cũng tốn rất nhiều tiền, nàng ấy đưa tiền đặt cọc trước, để tránh việc chậm trễ, nàng ấy lại không thể mang theo lúc rời đi.
"Ta bán cho người ngoài đều lấy gia năm lượng bạc một bình." Trần Hi nói: "Nhưng bán cho người quen đều lấy giá bốn lượng bạc một bình."
Nàng đang muốn giải thích chế biến dầu ớt phải dùng đến không ít loại gia vị có giá tơng đối cao, lời còn chưa ra khỏi miệng, Liễu Tam Nương đã ra hiệu cho nha hoàn đưa ngân phiếu dâng lên: "Hôm nay ra ngoài mang ta mang không nhiều tiền lắm, đưa cho ngươi hai trăm lượng tiền đặt cọc trước, ngày mai ngươi mang theo tờ giấy này đến Thịnh phủ tìm ta, ta bảo nha hoàn đưa tiền còn lại cho ngươi."