Nàng ấy thật sự không có biện pháp.
Sau khi tặng quà, Liễu Tam Nương không quan tâm các nàng ấy có ăn hay không, xử lý thế nào, những gì nàng ấy có thể làm đều đã làm rồi.
Trong mắt nàng ấy, những người này còn không thú vị bằng Trần Hi.
"Nàng ấy là bằng hữu của ngươi sao?" Thấy Trần Hi và Thập Bát Nương hỗ trợ lẫn nhau, Liễu Tam Nương thuận miệng hỏi một câu.
Trần Hi dừng động tác một chút, theo bản năng nhìn về phía Thập Bát Nương.
Thập Bát Nương cũng nhìn về phía nàng.
Hai người nhìn nhau một lát, Trần Hi cười gật đầu: "Ừm, đúng vậy, nàng ấy là bạn tốt nhất của ta."
Thập Bát Nương: "..." Nàng ấy sửng sốt một lát, cũng nở nụ cười.
Đoán đúng rồi, Liễu Tam Nương cảm thấy rất vui vẻ, giữa bằng hữu thật sự nên là như vậy mới đúng.
Lúc đi lên núi, nàng ấy còn cố ý chào Trần Hi: "Chờ ta xuống núi sẽ lại mua nhé."
Trần Hi cười đồng ý.
Chờ người đi rồi, Thập Bát Nương nói với Trần Hi: "Dính chút hảo quang của ngươi, ta bán hết trước rồi đấy."
Trần Hi: "Đó là bởi vì bánh ngọt của ngươi làm ăn rất ngon, nếu không dù ta có mặt dày cũng không đẩy đi được."
Thập Bát Nương vui vẻ: "Vậy ta giúp ngươi đi, lát nữa cùng nhau trở về."
Bên này hẻo lánh, xa trong thành, chính nàng ấy một mình trở về cũng không tốt.
Trần Hi cũng không khách khí với nàng ấy nữa.
Liễu Tam Nương đi ở phía trước, cùng mọi người cùng nhau leo núi, lúc nghỉ ngơi lập tức ăn mấy xâu gà bát bát.
Ngay từ đầu, Thịnh Vân Nhã các nàng đều cảm thấy vừa đi đường vừa ăn rất không văn nhã, cho nên chỉ cầm theo mà không ăn.
Nhưng đi tới đi lui, cũng không biết là vì mệt mỏi, hay là vì nhìn Liễu Tam Nương ăn rất ngon miệng, hoặc là bị hương vị gà bát bát trong tay kích thích sự thèm ăn, một tiểu cô nương có tuổi tác hơi nhỏ một chút, không nhịn được mà ăn một xâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-112.html.]
Ăn xong nàng ấy rốt cuộc nhịn không được, còn len lén kéo tay áo tỷ tỷ bên cạnh, nói cho nàng ấy biết thật sự ăn rất ngon, để cho nàng ấy cũng ăn thử.
Không lâu sau, mấy tiểu thư, đều bắt đầu ăn.
Liễu Tam Nương nhìn thoáng qua, khóe miệng co rút.
Nàng ấy đều đã ăn xong hai phần, mà các nàng bây giờ mới bắt đầu ăn?
Vốn muốn hỏi các nàng có phải ăn rất ngon hay không, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn bỏ qua, không có ý nghĩa gì cả.
Chuyện nên làm thì nàng ấy đều đã làm rồi.
Liên tiếp có người tới, có người nhận ra Thập Bát Nương, muốn mua điểm tâm của nàng ấy, nhưng được báo là đã bán hết điểm tâm rồi.
"Nếm thử gà bát bát của Trần Ký không? "Thập Bát Nương cười chào hỏi: " Cách điều chế độc nhất vô nhị, chắc chắn ăn rất ngon."
Người tới vốn có chút tiếc nuối, thấy Thập Bát Nương bận rộn sau sạp: "Quầy của ngươi sao?"
Thập Bát Nương chỉ chỉ Trần Hi: "Nàng ấy mới là lão bản, ta ra tay giúp đỡ một chút thôi, ngươi nếm thử sẽ biết, món cay của Trần Ký thơm ngon, có biết Thịnh phủ không? Người ta còn cố ý bỏ ra một số tiền lớn mời nàng ấy tới nhà chiêu đãi khách quý đấy."
Trần Hi bị khen đến mức có chút ngượng ngùng.
Nàng tự khen mình thì thôi, Thập Bát Nương khen nàng, nàng cũng rất chột dạ.
Người tới nghe được danh tiếng Thịnh phủ, hơn nữa có Thập Bát Nương cam đoan, cho nên muốn mua thử một phần.
Rất nhanh hắn ta đã mang theo một đám huynh đệ hùng hổ đi tới: "Chính là nhà này!"
Trần Hi vui vẻ: "Ôi, các công tử, làm ta cả giật mình, còn tưởng các ngươi tới đập quán ta chứ."
Một đám thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi hăng hái, nghe nói như thế, còn cảm thấy hơi vui vẻ vì được dỗ dành.
Nhờ cơn gió này, Trần Hi lại bán được thêm không ít.
"Bán được một nửa rồi." Trần Hi nhìn hàng còn tồn lại, vui vẻ nói:" Hôm nay cũng không tệ lắm."
Đâu chỉ là không tệ, trong mắt Thập Bát Nương, hôm nay làm ăn vô cùng tốt.
Nàng ấy làm nhiều bánh ngọt như vậy mà đã bán hết rồi!