Nàng ấy có chút vui vẻ mà chính mình cũng không nhận ra: "Vào đi."
Trần Hi đưa hai ống trúc đựng gà bát bát trong tay cho Thập Bát Nương: "Ta mới nghĩ ra món mới, mang đến cho ngươi nếm thử."
Nhìn những xiên thức ăn trước mặt, dù không biết là gì nhưng mùi thơm khiến người ta nuốt nước miếng, Thập Bát Nương có chút sững sờ.
Vừa mới nghĩ ra món mới liền đưa tới cho nàng ấy nếm thử?
Trong lòng Thập Bát Nương rất là cảm động.
"Cảm ơn ngươi." Nàng ấy nhận lấy, vô cùng nghiêm túc nói lời cảm ơn với Trần Hi.
Trần Hi nhìn nàng ấy cười cười: "Là ta nên cảm ơn ngươi mới phải."
"Ta về đây." Trần Hi lại nói: "Các ngươi nên ăn nhân lúc còn nóng đi, để nguội sẽ không ngon đâu."
Nói xong nàng xoay người chuẩn bị rời đi.
Thập Bát Nương vội gọi nàng lại: "Ngươi chờ một chút!"
Trần Hi nhìn nàng ấy.
Thập Bát Nương xoay người đi vào phòng bếp, không bao lâu đã đi ra.
Trong tay cầm một cái giỏ trúc nhỏ.
"Đây là Thư Phù Lôi ta vừa mới làm xong, ngươi mang về cho thúc thẩm nếm thử." Thập Bát Nương trên mặt có chút ngượng ngùng.
Người ta cho nàng ấy sách dạy nấu ăn, còn tiến cử nàng ấy với Thịnh phủ, nàng ấy cũng chỉ đưa đồ ăn cho người ta một lần duy nhất.
Lúc này vẫn là người ta chủ động mang tới món ăn mới tới cửa, nàng ấy mới nhớ ra để tặng lại chút đồ, thật không phải.
Thập Bát Nương tự trách ở trong lòng một chút, quyết định từ nay mỗi ngày đều gửi ít đồ ăn cho Trần gia.
Điểm tâm mềm mịn, người lớn tuổi ăn cũng dễ tiêu hóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-102.html.]
Nhìn một giỏ Thư Phù Lôi còn bốc hơi nóng, hai mắt Trần Hi lập tức sáng lên.
Nàng thích nhất là món Thư Phù Lôi mới ra lò!
Ôi, Thập Bát Nương thật là tốt bụng!
Nàng quyết định, từ này về sau Thập Bát Nương chính là bằng hữu tốt nhất của nàng!
"Cảm ơn ngươi!" Nàng chân thành nói: "Ta đặc biệt thích món Thư Phù Lôi do ngươi làm."
Tuổi tác của Thập Bát Nương cũng không lớn, tính ra ở hiện đại cũng chỉ là học sinh trung học, nghe Trần Hi khích lệ chân thành như vậy, mặt ửng đỏ: "Vậy sau này ta làm xong cũng tặng cho ngươi một ít."
Trần Hi nhịn không được lấy ra một cái, cắn một miếng, vừa ăn vừa gật đầu: "Được!"
Thập Bát Nương bị bộ dạng này của nàng chọc cười: "Trên đường đi chậm một chút."
Trần Hi vốn muốn rời đi, nghĩ đến điều gì, hỏi Thập Bát Nương: "Đúng rồi, ngày mai là tết Trùng Dương, người lên núi chắc chắn rất nhiều, ta định đi Thu Sơn thử vận may, ngươi có muốn đi không?"
Thập Bát Nương cũng đang có ý này, cho nên vừa trở về liền bắt đầu bận rộn, trước tiên làm chút điểm tâm có thể giữ lâu một chút, về phần Thư Phù Lôi - - là bởi vì nhị ca thích ăn, nàng không thể không làm trước một ít để chặn miệng nhị ca, Thư Phù Lôi để ngày mai bán thì mai phải dậy sớm làm mới kịp.
May mà nhị ca thèm, nếu không giờ nàng ấy cũng chẳng có gì để đáp lễ Trần Hi.
"Ta cũng định đi." Thập Bát Nương nói.
Trần Hi hai mắt tỏa sáng, đề nghị: "Hay là chúng ta cùng đi, Thu Sơn cách thành xa, có người đi cùng cũng tốt."
Thật ra khi nàng ra ngoài đều là người một nhà cùng nhau đi, coi như là ở ngoại ô, nàng cũng không cần sợ, ngược lại là Thập Bát Nương mỗi ngày đều đi một mình, rất cần bạn đồng hành.
Thập Bát Nương rất cảm kích sự săn sóc của nàng, gật đầu: "Được."
"Đi quá sớm cũng không có người." Trần Hi nói: "Ta buổi sáng đi Nam thị trước , đến nửa buổi chúng ta hẹn gặp ở trước cổng phố Đông Phong, rồi cùng nhau đi Thu Sơn, ngươi thấy thế nào?"
Sắp xếp rất chu đáo, hợp với ý Thập Bát Nương, nàng ấy cười gật đầu: "Được!"
"Vậy cứ quyết định như vậy đi." Trần Hi vui vẻ nói:" Ngày mai gặp."
Sau đó lại hẹn với nhau, để cho Thập Bát Nương vào thành bằng xe lừa của nhà nàng vào ngày mai, lúc này Trần Hi mới rời đi.
Nhìn bóng lưng Trần Hi xa dần, Thập Bát Nương tự đáy lòng nói: "Ừ, ngày mai gặp."