"Hừ, đại ca thật to gan, chúng ta dạy dỗ hài tử nhà chúng ta thì liên quan gì đến ngươi." Cố Tâm Nguyệt không khách khí chặn trước cửa, không có ý định cho người vào.
Lưu Thị kéo Đại Hổ và Nhị Ny dậy: "Sao vậy? Đây là nhà của đệ đệ, chúng ta muốn đến thì đến, muốn vào thì vào."
Cố Tâm Nguyệt định xông lên cản thì một bóng dáng cao lớn đã đứng chắn trước mặt nàng: "Đại ca đại tấu đừng quên, nhà chúng ta đã chia từ lâu rồi, nếu các ngươi dám vào sân này, ta có thể cáo buộc các ngươi xâm phạm nhà dân."
"Được, không vào thì không vào, mấy ngày trước lúa các ngươi thu hoạch được từ ruộng lúa đều ở nhà chứ, ngươi lấy ra, chúng ta cùng nhau bàn bạc xem chia thế nào?" Tống Phú Quý thấy không vào được cửa, đành phải nói thẳng.
"Ha, ta còn tưởng là sao, hóa ra là muốn đến chia lương thực à?" Cố Tâm Nguyệt ra hiệu cho Hoài Cẩn, hắn liền lén chạy ra ngoài: "Đại ca đại tẩu thật lớn mặt, ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi dựa vào đâu mà đòi chia lương thực này? Dựa vào việc mảnh đất này là của các ngươi à? Hay là dựa vào việc các ngươi không nghe lời trưởng thôn khuyên can đi thu hoạch lương thực?”
"Hừ, chỉ dựa vào việc mạ này là do chúng ta cấy." Lưu Thị tiến lên một bước, chỉ vào mũi Cố Tâm Nguyệt nói: "Nếu ngươi nói tử tế, lương thực này còn có thể chia cho một ít, nếu không chúng ta sẽ lấy hết, dù sao thì đây cũng là do chúng ta trồng."
"Đại tẩu có lẽ đã quên mất, lúc chúng ta chia gia sản đã chia như thế nào rồi? Lúc đó chính là ngươi không muốn chia lương thực, chủ động đề nghị để chúng ta giữ lại lương thực trong ruộng lúa." Ánh mắt Tống Dập trở nên lạnh lùng hơn: “Các ngươi đừng quên, cho dù ruộng lúa này lúc đầu chia cho các ngươi, nhưng với tính cách không nghe lời khuyên của các ngươi thì lúa này cũng sẽ thối rữa hết trên ruộng." Trong lòng Cố Tâm Nguyệt thầm khen ngợi Tống Dập, nàng vốn định đấu khẩu với Lưu Thị, không ngờ lại không cần nàng ra tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-83.html.]
Chưa chờ Lưu Thị mở miệng, Cố gia đã dẫn trưởng thôn đi tới.
"Tống Phú Quý! Lưu Thị! Các ngươi coi người nhà họ Cố chúng ta dễ bắt nạt lắm à! Lúc chia gia sản là do chính các ngươi đề nghị, giờ thì hay rồi, tự không nghe lời khuyên nên để lương thực thối rữa hết trên ruộng, còn mặt mũi đến đòi lương thực!" Hứa Thị mấy ngày nay vui mừng hớn hở, khí thế cũng rất mạnh.
"Đúng vậy, không được thì chúng ta đi kiện quan phủ!" Cố Nhị Dũng cao to lực lưỡng, xách Tống Phú Quý lên rồi gầm lên.
"Kiện quan phủ cái gì? Chúng ta là huynh đệ, nếu đi kiện quan thì Tống Dập cũng không thể hại huynh đệ của mình được!" Tống Phú Quý kéo quần áo, cố gắng đứng vững trở lại.
"Giấy trắng mực đen, đây là văn thư chia gia sản của chúng ta, còn có cả giấy tờ ruộng lúa, ngươi nói xem chúng ta có thể kiện quan hay không?" Cố Tâm Nguyệt lấy ra từ trong n.g.ự.c văn thư mà hôm qua trưởng thôn vừa đưa tới, không khỏi liếc nhìn trưởng thôn với ánh mắt biết ơn.
Nếu không có những thứ này, có lẽ các nàng khó mà toàn mạng trở vê. Tống Phú Quý không ngờ nhị đệ và đệ muội lại thật sự lấy ra văn thư, cộng thêm nhiều người vây quanh chỉ trỏ, nhất thời mặt mũi hắn không còn chỗ để.
"Thật sự là gia môn bất hạnh, nếu phụ mẫu trên trời có linh thiêng, thấy nhị đệ ngươi không nể mặt đại ca như vậy, sẽ nói thế nào?" Tống Phú Quý đau lòng nói.