Cố Tâm Nguyệt gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, mặc kệ bọn họ, chúng ta cứ ăn của chúng ta trước đi, hôm nay à, ta làm toàn là món tủ của mình đấy, bọn họ không đến là bọn họ không có phúc phần."
Mọi người thấy vậy, cũng đều mỉm cười gắp thức ăn.
Đúng lúc này, Ngọc Nương dẫn theo Giang Tu Tê đi vào.
Mọi người vội vàng đứng dậy: “Tại sao hai người lại tới đây?”
Ngọc Nương mỉm cười: "Ta và Tu Tê đã bàn bạc, ở nhà dùng bữa với mẫu thân trước, sau khi sắp xếp cho mẫu thân xong, hai chúng ta liên qua đây."
"Vậy thì tốt quá, mau mau, cùng ngồi xuống ăn đi."
Vài người vừa mới ngồi xuống, Cố Tam Thanh cũng bước vào.
Mọi người còn chưa kịp hỏi tại sao hắn lại về muộn như vậy, thì bỗng nhiên liếc thấy Từ Uyển Ngưng đứng sau lưng hắn.
Mọi người liền không nhịn được mà che miệng cười: "Tới thật đúng lúc, chúng ta vừa mới định ấn."
"Đúng đúng, Uyển Ngưng, mau ngồi xuống, đừng khách sáo."
Hai người có chút không được tự nhiên mà ngồi xuống, Cố Tam Thanh gắp một miếng vịt quay đặt vào trong chén của nàng ta: "Không phải nói là đói à? Mau ăn đi."
Mọi người đều lộ ra nụ cười như đại nương tốt bụng.
Còn chưa kịp cười xong, Tân Tranh dẫn theo trưởng công chúa cũng bước vào: "Xin lỗi mọi người, hôm nay chúng ta cũng tới dùng cơm ké.”
Lần đầu tiên hai người gặp mặt ở quán thịt nướng, trưởng công chúa đã phải lòng Tần Tranh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau khi hai người trải qua một phen tranh luận, Tân Tranh cũng có chút hảo cảm với nàng ta.
Qua lại nhiều lần, hai người dần dần đến với nhau, Tần Tranh cũng trở thành phò mã, chẳng qua hai phu thê từ trước đến nay đều không hỏi đến chuyện triều chính, chỉ một lòng một dạ du ngoạn khắp nơi, vừa đi chơi vừa kiếm tiền, tiêu d.a.o tự tại.
Trưởng công chúa chào hỏi mọi người, sau đó lại thần thần bí bí nói: "Không chỉ có hai chúng ta đâu, còn có ba người ở bên ngoài nữa, nói là muốn cho mọi người một bất ngờ!"
Mọi người lập tức đoán được là ai, nhưng lại không dám tin.
Đến lúc người từ ngoài cửa bước vào, Tiểu Võ và Tiểu Thất đi hai bên, người ở giữa chẳng phải là Tiểu Lục khó gặp nhất hiện nay hay saol
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-580.html.]
Không đúng, hiện giờ phải gọi hắn là hoàng thượng mới phải.
Mọi người không ngờ hoàng thượng thật sự có thể xuất cung đến đây, từ khi đăng cơ đến nay, hắn vẫn luôn lo nghĩ cho bá tánh, siêng năng chính sự, ngày đêm không nghỉ.
Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ, Tiểu Lục vội vàng xua tay: "Hôm nay ở đây, ta chỉ là Tiểu Lục, mọi người đều là người thân của Tiểu Lục ta, ngàn vạn lần đừng khách sáo với ta."
Mọi người đều gật đầu, mỉm cười ngồi xuống.
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến động tĩnh.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, người đến được đều đã đến đông đủ rồi thì phải?
Còn có thể là ai nữa đây?
Mọi người đồng loạt thò đầu ra ngoài nhìn, không khỏi hít sâu một hơi, từ biểu cảm của bọn họ có thể biết được, người đến lần này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
"Là Ngô tướng quân của chúng ta đã trở về!"
"A, không đúng, hôm nay Tử Du vừa mới đến Tây Bắc tìm hắn rồi mài!”
"Vậy chẳng phải là nhầm rồi à?"
Đúng lúc này, bỗng nhiên một cái đầu thò ra phía sau Ngô tướng quân: "Mẫu thân, xin lỗi, con vừa mới ra khỏi thành đã bị cữu cữu túm về rồi."
Mọi người thấy vậy, không nhịn được mà phá lên cười.
Cố Tâm Nguyệt dựa vào người Tống Dập, nhìn mọi người náo nhiệt, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Qua ngần ấy năm, tất cả người thân đều vẫn ở bên cạnh nàng, thật tốt!
Giờ đây, nhà nhà đều trông cây lương thực năng suất cao, cuộc sống của bá tánh đã được cải thiện rất nhiều.
Quân vương sáng suốt, thần tử tài giỏi.
Cảnh thái bình thịnh thế này, đúng như chúng ta mong muốn! (Hoàn truyện)
(Hoàn truyện)