"Thành Bình Lương giờ đã trở thành một tiểu thành phồn hoa náo nhiệt, ba năm nay, tộc La Ha ở biên ải không còn xâm phạm nữa, bá tánh hai nước cũng đã bắt đầu buôn bán qua lại, ta liền nghĩ hay là trở về sớm một chút, cũng coi như cho mọi người một sự bất ngờ."
Tử Du bĩu môi: "Cha và mẫu thân chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết, chỉ là ta thì không ổn lắm, ta mà về theo người về, chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận no đòn."
Ngô Phi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Không sao, cữu cữu về phe ngươi, bảo đảm ngươi sẽ không sao." "Nếu vậy, ta sẽ về với người, về rồi người có thể khuyên mẫu thân đừng bắt ta đọc sách nữa được không, ta thật sự không có duyên với con đường đó, về sau ta sẽ theo cữu cữu gia nhập quân đội." Tử Du năn nỉ.
Ngô Phi Vũ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Thì ra Tử Du của chúng ta cũng giống cữu cữu, được, ta sẽ nói chuyện này với tỷ tỷ."
Nói xong, hai người vui vẻ cùng nhau bước vào thành.
*x%
Trong cửa hàng của Cố gia ở kinh thành, Cố Tam Thanh đang kiểm tra số sách, định bụng sau khi xong việc sẽ trở vê nhà sum họp cùng người thân. Đúng lúc này, một nữ tử mang mạng che mặt bước tới.
Cố Tam Thanh liếc mắt nhìn bóng người quen thuộc kia rồi cúi đầu xuống, tiếp tục xem số sách trên tay.
Mấy năm nay, mối quan hệ của hai người lúc tốt lúc xấu, dây dưa không dứt, nhưng vẫn chưa nên duyên phu thê.
Ban đầu, hầu phủ chướng mắt thân phận thương nhân của hắn, chỉ có một mình Từ Uyển Ngưng là cố gắng kiên trì.
Về sau, việc buôn bán của hẳn ngày càng phát đạt, cơ ngơi không chỉ trải rộng khắp kinh thành, hắn còn trở thành hoàng thương lớn nhất cả nước. Hầu phủ thấy vậy liên chủ động nhắc đến chuyện hôn sự của hai người, tuy hắn có chút không vui nhưng vẫn đồng ý, Từ Uyển Ngưng ngược lại không muốn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-579.html.]
Từ đó, hắn chuyên tâm vào sự nghiệp, tuy đã lọt vào top ba phú thương giàu có nhất kinh thành, nhưng hắn vẫn kiên trì mỗi ngày đến từng cửa hàng để kiểm tra số sách.
Hình như cả hai người đều định cứ như vậy mãi, không thành thân gì nữa.
Từ Uyển Ngưng đi đến trước mặt Cố Tam Thanh, nàng ta do dự một hồi, ấp úng nói: "Tối nay ngươi có rảnh không? Ta muốn mời ngươi cùng..." Còn chưa dứt lời, Cố Tam Thanh đã lạnh lùng nói: "Không rảnh."
Từ Uyển Ngưng không ngờ hắn lại từ chối nhanh như vậy, có chút tủi thân nói: "Ta còn chưa ăn tối."
Cố Tam Thanh ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cửa hàng phải đóng cửa, không có cơm.”
Từ Uyển Ngưng nín thở, trong lòng có chút khó chịu, nàng ta xoay người định rời đi, lại bỗng nhiên bị Cố Tam Thanh gọi lại: "Nhưng nếu nàng đồng ý, có thể cùng ta về nhà ăn tối."
Từ Uyển Ngưng vén mạng che mặt lên, e lệ bước về phía hắn.
Tại phủ đệ của Tống gia. Thanh Hoan và Cố Nhị Dũng đã về nhà trước. Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cũng về theo sau đó.
Thấy những người có thể trở về đều đã về đông đủ, mọi người liền bắt đầu dọn cơm.
Bàn tròn là do Cố lão đầu đặc biệt đặt làm với kích thước cực lớn, những món ăn tỉnh tế được bày biện đầy ắp, nhưng chỗ ngồi mới chỉ kín được một nửa.
Thấy vậy, bốn vị bô lão không khỏi có chút hụt hãng.
Tống Dập lên tiếng an ủi: "Hài tử đều đã lớn cả rồi, đều có việc của mình, sau này cũng sẽ dần dần rời xa chúng ta, chúng ta phải từ từ chấp nhận và quen với điều đó."