Hoài Cẩn tuy chỉ mới 12 tuổi, lại mang dáng vẻ của một nam thần cấm dục.
Cố Tâm Nguyệt luôn cảm thấy, điểm này hoàn toàn giống hệt phụ thân hắn, đầu óc hắn cũng rất thông minh.
Ba năm trước, hắn không chỉ dựa vào học thức của bản thân thi đậu Quốc Tử Giám, mà còn năm nào cũng đứng đầu.
Ngược lại Tử Du thì khác, lúc nhỏ nàng là một hài tử tham ăn, lớn lên không biết tại sao lại trở nên nghịch ngợm như vậy.
Đúng là người nhỏ quỷ lớn điển hình.
Vất vả lắm có thể dựa vào mặt mũi Tống Dập, đưa nàng vào học lớp nhàn nhã nhất ở Quốc Tử Giám, kết quả cứ ba ngày hai bữa, nàng lại giả bệnh trốn học.
Nếu không thì lúc đến lớp, nàng lại không ngừng gây thêm chút chuyện.
Năm nay, không biết tại sao nàng lại yêu thích tập võ, nhất quyết muốn học theo các nữ hiệp giang hồ, tay cầm kiếm, ngao du thiên hạ.
Cố Tâm Nguyệt lắc đầu, bình tĩnh nói: "Có phải Tử Du lại gây chuyện ở Quốc Tử Giám rồi không? Lại bị phu tử giữ lại à?"
Hoài Cẩn giật giật khóe miệng, hắn lắc đầu, lấy một phong thư từ trong lòng ra: "Mẫu thân, người bình tĩnh đã, đừng tức giận, muội muội có dẫn theo hai thị vệ, võ công cao cường, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy m.á.u dồn lên não, nàng mở thư ra xem, quả nhiên là chữ viết của Tử Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-578.html.]
"Cha, mẫu thân, Tử Du không muốn đi học nữa, con đến Tây Bắc tìm cữu cữu rồi, cha và mẫu thân đừng lo lắng!"
Tống Dập ở bên cạnh thấy tình hình không ổn, vội vàng bước lên đỡ lấy Cố Tâm Nguyệt, an ủi: "Thôi được rồi, nữ nhi lớn rồi, cũng nên ra ngoài trải nghiệm một chút, đã có thị vệ đi cùng, cũng không cần lo lắng, để con bé chịu chút khổ cực, rút kinh nghiệm cũng tốt."
Cố Tâm Nguyệt bình tĩnh lại, bất đắc dĩ xoa trán: "Thôi được, sáng sớm mai người phái người đi Tây Bắc gửi thư cho Ngô Phi Vũ, nói hắn không cần nương tay, cứ việc rèn luyện nha đầu kia một phen."
Ngoài thành, Tống Tử Du giả nam trang, dẫn theo hai thị vệ thân cận thúc ngựa ra khỏi thành, men theo con đường đi về hướng Tây Bắc.
Ai ngờ mới vừa ra khỏi thành hai mươi dặm, nàng đã bất ngờ đụng mặt một toán quân.
Ba người vừa định tìm đường né tránh, liền lập tức bị toán quân do thám từ phía trước xông ra chặn lại. Quân lính lập tức áp giải ba người đến trước mặt một vị tướng quân: “Ngô tướng quân, ba người này đi từ hướng kinh thành đến, một đường phi nhanh như bay, bọn họ nhìn thấy đội ngũ của chúng ta lại muốn lén la lén lút trốn tránh, cho nên tiểu nhân đã bắt bọn họ lại, hay là chúng ta thẩm vấn một phen?”
Bị bắt lại, Tử Du cố gắng vùng vẫy trốn thoát, trong lúc hoảng loạn, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị tướng quân đang bị vây quanh bởi đám đông. Đầu óc nàng bỗng chốc trống rỗng, buột miệng gọi: "Cữu cứu?”
Ngô Phi Vũ nghe thấy tiếng gọi cũng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy là Tử Du cải nam trang, hắn phải mất một lúc mới mơ hồ nhận ra nàng, không thể tin được mà hỏi: "Là Tử Du phải không?"
Tử Du vội vàng gật đầu: "Là ta đây, cữu cữu, bọn họ bắt ta đau quá. `
Đám lính nghe xong vội vàng buông tay.
Sau khi thoát khỏi trói buộc, Tử Du vội vàng bước lên: “Cữu cữu, ta đang dẫn theo thị vệ muốn đến Tây Bắc để đầu quân cho người, tại sao người lại trở về sớm vậy?"
Ngô Phi Vũ mỉm cười cưng chiều đáp: "Tử Du của ta càng lớn càng nghịch ngợm rồi, sao có thể cứ thế mà chạy đến Tây Bắc được?"