Ngơ ngác một lúc lâu, nàng mới bỗng nhiên nhớ ra hôm qua mình và Thanh Hoan cùng sinh con, hơn nữa còn nghe nói nàng sinh nữ nhi.
Nghĩ đến tiểu nữ nhi, Cố Tâm Nguyệt lập tức quay đầu tìm kiếm, liên nhìn thấy trong tã lót bên tay phải, một hài tử hồng hào đang ngủ say, hàng mi dài khẽ rung động.
Nhìn thấy vậy, Cố Tâm Nguyệt liên yên tâm.
Sau đó, nàng muốn xoay người lại đình hỏi thăm tình hình của Tống Dập, ai ngờ nàng vừa mới trở mình, gương mặt đang say ngủ của Tống Dập liền hiện ra trước mắt nàng.
Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn thấy Tống Dập đang ngủ gật bên giường bỗng nhiên mở mắt ra.
Nàng lập tức mỉm cười: "A Dập, ngươi về lúc nào vậy? Tại sao không lên giường ngủ?"
Sắc mặt Tống Dập có chút tiều tụy, trông dường như rất mệt, nhưng hắn vẫn dịu dàng dỗ dành nàng: "Đêm qua nửa đêm ta quay vê, thấy nàng ngủ ngon, sợ đánh thức nàng và hài tử."
Cố Tâm Nguyệt nghe giọng nói của hắn có chút khàn khàn, xem ra hôm qua trong cung cũng không được thanh nhàn cho lắm. Nàng liền quan tâm hỏi: "Hôm qua trong cung không có chuyện gì chứ?"
Tống Dập khựng lại một chút: "Ta không sao, chỉ là nhị ca... cánh tay bị thương nhẹ một chút, đã để Giang ngự y băng bó lại rồi, hiện tại đang nghỉ ngơi, nàng đừng lo lắng, Giang ngự y nói, băng bó thêm vài hôm nữa, vết thương sẽ bắt đầu lành lại.
Cố Tâm Nguyệt thấy hắn không giống như giả vờ, liên ừ một tiếng: "Vậy Tiểu Lục không sao chứ?"
Tống Dập hắng giọng, dường như lại sợ đánh thức hài tử, liền thấp giọng bên tai nàng nói: "Yên tâm, Tiểu Lục vẫn luôn canh giữ ở trong điện, Dung gia quả nhiên sắp xếp một đội nhân mã, muốn nhân cơ hội này giải quyết Tiểu Lục."
"May mắn là hôm qua nhị ca mang theo thị vệ đông cung tìm được Diệp Gia Quân do Diệp tướng quân để lại ở kinh thành, hai mặt giáp công, cuối cùng cũng triệt để giải quyết xong thế lực Dung gia."
"Nhị ca cũng là vì bảo vệ Tiểu Lục, trên cánh tay mới bị c.h.é.m một đao, may mà huynh ấy mặc hộ giáp."
"Đêm qua, Dung quý phi trực tiếp bị ban rượu độc, nhị hoàng tử đã bị áp giải đến Ninh Cổ Tháp, cả đời này cũng không còn cơ hội trở về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-576.html.]
"Hoàng thượng bệnh nặng, hiện nay triều chính đều do Tiểu Lục tạm thời xử lý."
Cố Tâm Nguyệt nghe Tống Dập thấp giọng nói, trong lòng âm thâm tiêu hóa.
Nàng không ngờ chỉ mới một ngày, trong cung lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Chẳng qua may mắn là cuối cùng mọi chuyện cũng trồi qua.
Cố Tâm Nguyệt lại ngẩng mắt lên nhìn hẳn, liền thấy Tống Dập cũng đang thâm tình nhìn nàng.
Đúng lúc hai phu thê đang nhìn nhau đầy tình ý, bên trong tã lót bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc.
Hai người đồng thời mím môi cười, Cố Tâm Nguyệt vừa muốn xoay người, liền lập tức bị Tống Dập ngăn cản: "Ngoan ngoãn nằm im đừng cử động, để ta..."
Nói xong, hắn liền cẩn thận từng li từng tí ôm tiểu oa nhỉ vào trong ngực, động tác nhẹ nhàng dỗ dành.
Cố Tâm Nguyệt bị hình ảnh tốt đẹp trước mắt mê hoặc, nàng nghĩ, nàng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng hình ảnh này cả đời. ...
Ba năm sau.
Mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu.
Phủ đệ Tống thừa tướng, hạ nhân đang náo nức treo đèn lồng.
Trên bãi cỏ rộng lớn phía sau vườn, Hứa Thị và Từ Thị đang dẫn hai đứa cháu nội, cháu ngoại vừa tròn ba tuổi ra chơi.
Đang ở tuổi nghịch ngợm, hai hài tử lớn như vậy cứ chạy nhảy khắp nơi cả vườn, may mà Cố Tâm Nguyệt đã sớm trồng một bãi cỏ, nên không cần lo lắng hai hài tử va vào đâu, cho dù có ngã cũng có thể nằm nghỉ một lát.