Tống Dập mỉm cười lắc đầu, thấp giọng nói: "Không ít ngân phiếu trong quốc khố và của các vị đại thần đều đang ở chỗ nàng, hiện giờ sao có thể lấy ra nhiều bạc như vậy để ban thưởng cho nàng được?"
Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến một đống ngân phiếu và ngân lượng trong không gian, có chút ngại ngùng: “Ta chỉ là hỏi bâng quơ thôi, những trang sức này cũng rất tốt, rất tốt, lát nữa ta sẽ chia cho mọi người."
Hai người trở về.
Mọi người còn chưa hết vui mừng vì được gặp lại, đã bị những phần thưởng liên tiếp của triều đình làm cho ngạc nhiên.
Tại sao bọn họ chỉ mới đi có mấy tháng, Tống Dập đã trở thành thái phó cho thái tử?
Ngay cả Tâm Nguyệt cũng được phong làm huyện chúa?
Mọi người vây quanh hai người, hỏi han đủ điều, chúc mừng không ngớt.
Hai hài tử Hoài Cẩn và Tử Du càng bám lấy Cố Tâm Nguyệt không rời, mấy tháng không gặp, hai hài tử đều đã cao lớn hơn không ít.
Trời đã xế chiều, Cố Tâm Nguyệt lấy từ trong không gian ra ít thịt bò và thịt dê tươi, định tối nay làm món thịt nướng cho cả nhà ăn.
Đi theo mấy tháng, Cố Nhị Dũng đã rất thành thạo với công việc này, hắn lập tức thuần thục giăng lò nướng ra.
"Tâm Nguyệt, muội và muội phu vào cung lâu như vậy, chắc mệt lắm, hai đứa nghỉ ngơi trước đi."
"Thanh Hoan cũng không cân giúp đâu, qua một bên nghỉ ngơi đi, để Tiểu Võ giúp ta là được rồi."
Lò nướng nhanh chóng được dựng lên trong sân, Cố Nhị Dũng thoăn thoắt nướng xiên thịt, một tay hắn còn rắc bột thì là.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-565.html.]
Mùi thơm từ từ bay ra.
Mọi người cũng tò mò vây lại.
Tống Dập nhớ tới lời Lục Uyên vừa nói, bèn quay sang nói với Cố Nhị Dũng: "Nhị ca, lần này nhị ca đi theo chúng ta đến biên ải, phát hiện gian tế bỏ trốn cũng coi như là lập công, thái tử điện hạ muốn sắp xếp nhị ca đến đông cung gia nhập đội hộ vệ.”
"Bắt đầu từ một thị vệ mà từ từ làm lên, ca có bằng lòng không?"
Cố Nhị Dũng đảo xiên thịt dê trong tay, khó tin hỏi: "Vào hoàng cung? Thật à? Nhưng ta, ta ít chữ nghĩa, có thể vào hoàng cung làm việc à?"
Tống Dập cúi đầu cười nói: "Chuyện đó còn có thể là giả à, sau này cố gắng lên, nói không chừng con đường càng đi càng rộng mở."
Cố Nhị Dũng gật đầu thật mạnh: "Được, ta đi!" Nghe nói Cố Nhị Dũng cũng sắp vào cung làm việc, mọi người lại rối rít chúc mừng.
Cố Tam Thanh bị xiên thịt nướng hấp dẫn đến không chịu được, nhân lúc mọi người không để ý, hắn liền lén chọn một xiên chín rồi ăn thử: "Vị thịt nướng này ngon thật! Lần này các ngươi đi chắc là mang về không ít nhỉ?"
Cố Tâm Nguyệt thấy bộ dạng lanh lợi của hắn, gật đầu cười nói: "Tam ca quả nhiên là người sinh ra để kinh doanh, lần này chúng ta quả thật đã mang về không ít thịt bò, thịt dê và gia vị, hơn nữa còn đặt trước một lô bò và dê, mấy tháng nữa sẽ được đưa đến."
"Vào thu, chờ bò và dê đến, tiệm lẩu không chỉ có thể thêm mấy món mới, chúng ta còn có thể bán thịt nướng? Ca thấy thế nào?"
Cố Tam Thanh vội vàng gật đầu: "Được, ta đề nghị chúng ta trực tiếp mở thêm một tiệm thịt nướng riêng, sau này tiệm lẩu cũng phải lần lượt mở chỉ nhánh ở những nơi khác nhau trong kinh thành mới được.”
Cố Tâm Nguyệt hài lòng gật đầu, bày tỏ đồng ý với ý kiến của hắn.
Vẻ mặt Hứa Thị lo lắng: "Nhị Dũng sau này phải vào cung làm việc, Thanh Hoan thì phải đến Dưỡng Sinh Quán làm chưởng quầy, nếu lại mở thêm tiệm nữa thì chúng ta không đủ người."