Cố Tâm Nguyệt lúc này đã ngủ thiếp đi một lúc.
Nghe thấy tiếng gð cửa của Tống Dập, nàng liền lập tức tỉnh giấc.
Tống Dập thấy vẻ mặt nàng còn ngái ngủ, áy náy nói: "Làm nàng tỉnh à?"
"Không sao, ta cũng định dậy rồi." Cố Tâm Nguyệt duỗi người, chuẩn bị thay y phục.
Tống Dập nghi ngờ hỏi: "Nàng đây là định ra ngoài à?”
"Ừm." Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Nhân lúc trời còn chưa khuya, ta đi thăm Khương phu tử và sư mẫu một chút.” Tống Dập cong môi, cười nói: "Chúng ta quả nhiên là tâm linh tương thông, vốn dĩ ta lên đây cũng muốn nói với nàng một tiếng, ta tự mình đi là được."
Cố Tâm Nguyệt nhanh chóng thay y phục, chớp mắt: "Sao ta có thể không đi được, lâu rồi không gặp, ta cũng có chút nhớ hai người bọn họ.”
Hai người vừa nói chuyện, đã đi xuống lầu.
Không lâu sau, hai người liên đến trước cửa của Khương phu tử.
Tống Dập vừa gõ cửa, vừa áy náy nói: "Hôm nay đáng lẽ phải đến sớm hơn một chút, không biết phu tử và sự mẫu đã ngủ chưa?" Cố Tâm Nguyệt an ủi: "Không còn cách nào, ngươi ở bên kia không thể thoát thân được, sáng sớm mai chúng ta phải khởi hành rồi."
Nàng vừa dứt lời, cửa lớn liên được mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-556.html.]
Không ngờ lại là sư mẫu tự mình ra mở cửa, nhìn thấy Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt, bà không khỏi vui mừng cười nói: "Mau vào đi, lão già kia đợi hai người cả buổi rồi."
Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, liên biết là đối phương đã đoán được hôm nay bọn họ sẽ đến đây, cả hai liền vội vàng đi vào trong.
Bốn người an vị xong, hàn huyên hỏi han một hồi, Khương phu nhân áy náy nói: "Sáng sớm nay, ta đã nghe nói tân khoa trạng nguyên hồi hương, bên ngoài vô cùng náo nhiệt, nhưng mà ta và phu tử ngươi tuổi cao sức yếu, không đi xem náo nhiệt được."
Nghe vậy, Khương phu tử cũng không phản bác, chỉ lầm bầm một câu: "Ta đây cũng từng là trạng nguyên, có gì hay ho mà xem?”
Khương phu nhân liếc xéo ông ta một cái, nói tiếp: "Ngoài miệng ông ta nói vậy, nhưng trong lòng đã sớm vui đến nở hoa rồi, biết hôm nay hai ngươi về, buổi trưa ông ta còn ăn thêm một chén cơm, đợi đến giờ vẫn chưa ngủ, cứ nói hai ngươi nhất định sẽ ghé thăm."
Khương phu tử trừng mắt nhìn bà, ý bảo bà đừng nói nữa. Thấy Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập cúi đầu mỉm cười, ông ta có chút ngượng ngùng nói: “Hai đứa chúng nó đến thăm ta là chuyện nên làm mà?”
Cố Tâm Nguyệt vội vàng gật đầu phụ họa: "Lẽ ra chúng ta phải đến thăm người sớm hơn, chỉ là Ngô đại nhân ở khách điếm, Tống Dập chưa thể rời đi được, vừa xong việc, chúng ta liền lập tức đến đây."
Khương phu tử khẽ gật đầu, sau đó nhìn Tống Dập nói: "Ngươi thi đậu trạng nguyên cũng nằm trong dự liệu của ta, mới vào chốn quan trường, chớ có tự đắc, kiêu ngạo, nhất định phải từng bước một mà đi, sau này con đường của ngươi còn dài lắm." "Với năng lực của ngươi, tiền đồ sau này nhất định không thể hạn lượng, nhưng mà những rắc rối và cám dỗ mà ngươi gặp phải cũng sẽ ngày càng nhiều, nhất định phải giữ vững bản tâm của mình, nếu có một ngày ngươi được thánh thượng trọng dụng, ngươi nhất định phải nghĩ cách làm việc có ích cho bá tánh."
"Tiền đồ của ngươi vốn đã rất xa, ta nghĩ những điều này cũng không cần lão già này phải nói nhiều."
Nghe vậy, Tống Dập chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Tống Dập ghi nhớ lời dạy của phu tử."
Tiếp đó hai người lại bắt đầu trò chuyện về tình hình biên ải.