Khóe môi Tống Dập khẽ nhếch lên: "Ừm, nàng ấy rất khỏe, ăn ngon ngủ kỹ."
"Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta vào thành nghỉ ngơi, chỉnh đốn một đêm, sáng mai hai đạo binh mã hợp lại rồi xuất phát, ngươi thấy thế nào?" Ngô Phi Vũ đề nghị.
Tống Dập gật đầu, sau đó căn dặn xuống dưới, chuẩn bị vào thành.
Đoàn xe đi thẳng đến cổng thành, từ xa đã nhìn thấy Ngô đại nhân dẫn theo mọi người đang đứng trên cổng thành nghênh đón.
Thấy người đã đến, ông ta vội vàng hạ lệnh mở cổng thành.
Sau đó ông ta đích thân đi xuống nghênh đón.
Đoàn người vừa bước vào thành, liên thấy trong thành có không ít bá tánh đứng hai bên đường nghênh đón, cũng có không ít người là nghe động tĩnh nên đến xem náo nhiệt.
Trong thành đều đang truyền tai nhau rằng vị tân khoa trạng nguyên lang này đang rất được hoàng thượng trọng dụng, hiện đang phụ trách đi đến biên ải chi viện cho chiến sự.
Mà vị trạng nguyên lang này chính là người xuất thân từ phủ Thanh Châu bọn họ. Cho nên nhất thời, từ trên quan nha cho đến bá tánh, ai nấy đều mang một niêm hưng phấn tự hào.
Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan ngồi trong xe ngựa, nghe thấy động tĩnh náo nhiệt và tiếng bàn tán bên ngoài, không khỏi mỉm cười: "Ngươi lần này xem như là vinh quy bái tổ rồi."
Vừa dứt lời, liên nghe thấy bên ngoài truyền đến mấy tiếng nói quen thuộc, Cố Tâm Nguyệt nhẹ nhàng vén rèm lên, liên thấy chính là Lý Văn Tài và mấy vị bằng hữu ngày xưa đang cùng chúc mừng Tống Dập.
Tống Dập dừng lại một lát, cùng mọi người nói vài câu, đoàn người lại bắt đầu di chuyển. Cố Tâm Nguyệt vừa định buông rèm xuống, liền nghe thấy Tống Thanh Hoan ngạc nhiên hô lên: "Tẩu tử, tẩu xem người bên kia là ai kìa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-555.html.]
Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn, liên thấy trong đám người có hai nữ tử đang dìu nhau, cắn môi nhìn vê phía này, trong đó có một người ăn mặc giống nha hoàn chính là Nhị Nị, nữ nhi của Lưu Thị năm xưa.
Còn một người chính là Dương Tuyết Cầm đã cùng bị bắt cóc năm đó, nhìn cách ăn mặc, có lẽ nàng ta đã rơi vào chốn phong trần.
Hai người tuy rằng ăn mặc không tính là kém, nhưng trong mắt lại không có một chút ánh sáng nào, trống rỗng, có cảm giác suy tàn nói không nên lời.
Hai người nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đang ngồi trong xe ngựa, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Tống Nhị Nị nhìn Cố Tâm Nguyệt, dường như muốn mở miệng nói gì đó.
Cố Tâm Nguyệt chỉ liếc mắt nhìn một cái, liên buông rèm xuống.
Lúc trước hai người kia không ít lần gây khó khăn cho nàng, bất kể hiện tại hai người bọn họ sống như thế nào, cũng không còn liên quan gì đến nàng nữa.
Tống Thanh Hoan cũng không khỏi cảm thán.
Chờ đến khi đoàn người đến khách điếm đã được chuẩn bị từ trước, Tống Dập và mọi người được được sắp xếp ở trong gian phòng tốt nhất.
Đến tối, Ngô đại nhân đặt tiệc ở lầu dưới, vừa là để tiếp đón Tống Dập, cũng là để tiễn đưa vào ngày mai.
Ngô đại nhân đặc biệt không yên tâm về Ngô Phi Vũ, cũng muốn nhân cơ hội này để Tống Dập chăm sóc hắn nhiều hơn.
Hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan ngồi xe ngựa liên tục nửa tháng, sớm đã mệt mỏi, hai người liên ở trong phòng không xuống lầu, may mà Cố Nhị Dũng chu đáo mang cơm tối lên cho hai người, hai người ăn qua loa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi trước. Chờ đến khi trời tối hẳn, Tống Dập mới lên lầu trở về phòng.