Chờ Cố Tâm Nguyệt lên lầu, quay đầu lại, liền thấy Từ Uyển Ngưng chạy như bay về phía tiệm đối diện.
Cố Tâm Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu cười, vừa lúc bị Ngọc Nương nhìn thấy: "Tâm Nguyệt, chuyện gì mà vui thế?"
Cố Tâm Nguyệt bèn kể chuyện Từ Uyển Ngưng lén chạy sang tiệm đối diện cho nàng ta nghe.
Ngọc Nương cũng cười nói: "Tuổi trẻ thật tốt, tình yêu ập đến, có muốn ngăn cũng không được."
Bên kia, Từ Uyển Ngưng đi đến tiệm lẩu đối diện, thấy Cố Tam Thanh đang tiếp khách, đợi hắn bận rộn xong trở lại quầy, nàng ta mới vội vàng bước tới.
Cố Tam Thanh ngẩng đầu lên nhìn, theo bản năng trêu chọc: "Hôm nay sao lại một mình thế này? Chẳng lẽ là đến tìm ta?"
Từ Uyển Ngưng hừ một tiếng: "Tưởng bởi! Ta đi theo cha và mẫu thân đến nhà ngươi tiễn biểu ca, vừa rồi cùng biểu tẩu ra ngoài đi dạo, đi dạo một lát thì đến đây."
Vừa nghe nói hai người Hầu gia lại đến cửa, Cố Tam Thanh không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang toan tính chuyện gì.
Hắn tức giận đến mức không thèm ngẩng đầu lên, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Tiễn đưa? Hừ, ta thấy lại là đến để tính kế muội phu của ta thì ra, muội muội ta và muội phu tình cảm sâu đậm, không phải người khác muốn tính kế là có thể tính kế được."
Nghe vậy, Từ Uyển Ngưng chỉ cảm thấy nhất thời khó thở, mặc dù xung quanh không có ai, nhưng nàng ta vẫn giống như bị hắn làm nhục trước mặt mọi người.
Thấy hắn cúi đầu nghịch bàn tính của mình, dường như không muốn nhìn nàng ta lấy một cái, nàng ta không khỏi đỏ hoe mắt: "Ta một mình chạy đến tìm ngươi, chẳng lẽ cũng là vì muốn tính kế biểu ca của ta à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-552.html.]
Cố Tam Thanh nghe thấy giọng nói của nàng ta có chút run rẩy, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên. Chỉ thấy mắt nàng ta đỏ hoe, dường như đang cố kìm nén.
Trong lòng hắn nhất thời trở nên hoảng hốt, nhưng nghĩ đến muội muội và muội phu ngày mai phải lên đường đi biên ải, phụ mẫu của Uyển Ngưng lại còn chạy đến kiếm chuyện, hắn không khỏi quay đầu đi, khẽ nói: "Ta cũng không phải nhắm vào ngươi, dù sao cha và mẫu thân ngươi cũng không có ý tốt, sau này, bớt để bọn họ đến kiếm chuyện."
Từ Uyển Ngưng nghe vậy liền nghẹn lời, cắn môi chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng nàng ta đã khuất xa, Cố Tam Thanh nhất thời thấy khó xử trong lòng.
Có phải lời nói của hắn ban nãy quá nặng nề rồi hay không?
Nhưng mỗi lần nghĩ đến phụ mẫu của nàng ta, hắn lại không nhịn được cơn giận, cứ mặc kệ nàng ta Vậy.
Từ Uyển Ngưng chạy sang bên kia, nhờ người hầu nhắn Cố Tâm Nguyệt một tiếng. Sau đó, nàng ta quay đầu đi tìm cha và mẫu thân, vừa đến trước cửa nhà họ Cố, nàng ta đã thấy cha và mẫu thân đang từ trong nhà ởđi ra.
Nàng ta vội vàng chạy đến, chợt nghe thấy hai người đang cãi nhau điều gì đó.
Hầu phu nhân thấy Từ Uyển Ngưng chạy về, liên tức giận lườm nàng ta một cái. Từ Uyển Ngưng bị nhìn chằm chằm đến khó hiểu, vừa về đến phủ, nàng ta liền hỏi: "Mẫu thân, người làm sao vậy?”
"Làm sao vậy?" Hầu phu nhân hừ lạnh: "Không phải là do con à? Lúc đến ta đã dặn dò con thế nào? Bảo con ở lại đây hầu hạ cô cô của con cho tốt, con thì hay lắm, m.ô.n.g còn chưa kịp nóng đã muốn chạy?"
Hầu gia nghe bà ta nói năng thô lỗ thì nhíu mày, chau mày nói: "Được rồi, lúc đến ta đã nói với nàng thế nào, Tống Dập kia mới vừa bước chân vào quan trường, tính cách còn đơn thuần, bảo nàng từ từ mà tính, nàng thì hay lắm, vừa đến đã hỏi người ta có ý định nạp thiếp hay không? Nàng để người khác nghĩ sao về chúng ta?"