Tống Dập trầm ngâm.
Vẻ mặt Tống Thanh Hoan đầy mong đợi nhìn về phía Cố Tâm Nguyệt câu cứu, Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, liền gật đầu: "Hay là mang theo Thanh Hoan cùng ởi đi, hai nữ nhân chúng ta vừa khéo trên đường có thể chăm sóc lẫn nhau."
Tống Dập bất đắc dĩ gật đầu: "Thôi được, vậy bốn người chúng ta cùng ởi, lỡ như ta và nhị ca có chuyện gì, muội nhớ phải bám chặt lấy tẩu tẩu."
Tống Thanh Hoan ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy cánh tay Cố Tâm Nguyệt: "Ca ca yên tâm, muội nhất định sẽ đi theo tẩu tẩu từng bước không rời. "
Khóe miệng Tống Dập giật giật không dễ gì phát hiện: Vậy thì không cần.
Xong rồi, hình như hắn đã tự đào hố chôn mình. ...
Một ngày trước khi khởi hành, đúng vào ngày rằm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu.
Vì được nghỉ, không ít đồng liêu của Tống Dập lần lượt đến nhà bái phỏng.
Phu thê Hầu gia vậy mà cũng dẫn theo Từ Uyển Ngưng đến, nể mặt Từ Thị, mọi người chỉ đành tiếp tục hời hợt ứng phó bọn họ.
Sau khi biết được Cố Tâm Nguyệt cũng sẽ cùng đi biên ải, Hầu gia nhịn không được cau mày, không đồng ý nói: "Quốc gia đại sự, ngươi mang theo nữ quyến đi cùng, có phải là có chút hồ đồ rồi không? Trên đường lỡ có gió thổi nắng gắt, đau đầu cảm mạo, chẳng phải sẽ làm lỡ đại sự à?”
Nét mặt Tống Chính Quang và Từ Thị bỗng trở nên không vui.
Hầu phu nhân vội vàng phụ họa: "Hầu gia nói chí phải, phận nữ nhỉ chúng ta, nên an phận ở nhà, những việc vất vả bên ngoài cứ để nam nhân lo liệu là được rồi, Tâm Nguyệt, ngươi nói xem ta nói có đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-551.html.]
Cố Tâm Nguyệt bất ngờ bị gọi tên, nàng còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy giọng nói thong thả của Tống Dập vang lên: "Không có A Nguyệt bên cạnh, ta ăn ngủ không yên, dù thế nào cũng phải mang theo nàng ấy bên cạnh, còn lộ trình, ta đã thu xếp ổn thỏa, không cần Hầu gia và Hầu phu nhân phải nhọc lòng."
Vừa dứt lời, sắc mặt Hầu gia và Hầu phu nhân liền trở nên khó coi.
Mọi người thấy Tống Dập thản nhiên phát "cẩu lương" như vậy, đều không nhịn được mà che miệng cười trộm.
Cố Tâm Nguyệt bị mọi người trêu chọc đến đỏ mặt, nàng liếc mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội, rồi đứng dậy nói với Từ Thị: "Mẫu thân, con ra ngoài tiệm một lát." Từ Thị mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: "Đi sớm về sớm, giục bọn họ về sớm một chút, tối nay cả nhà còn cùng nhau ăn Tết."
Cố Tâm Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, rồi chuẩn bị ra ngoài.
Từ Uyển Ngưng cũng liền đứng dậy, nói với Từ Thị: “Cô cô, con cùng đi với biểu tẩu ra tiệm xem một chút, dạo này mặt con hay nổi mụn, tiện thể nhờ Ngọc Nương xem giúp."
Nói xong, Từ Uyển Ngưng liền đứng dậy, bước đến khoác tay Cố Tâm Nguyệt.
Hầu phu nhân vừa định ngăn cản, liên nghe thấy Từ Thị lên tiếng: "Để con bé đi đi, người trẻ tuổi không chịu ngồi yên đâu, không cần phải ở đây hầu chuyện."
Hầu phu nhân bất đắc dĩ ngậm miệng, hung dữ lườm nữ nhi một cái.
Cố Tâm Nguyệt dẫn Từ Uyển Ngưng đến trước cửa tiệm, vừa định bước vào tìm Ngọc Nương, Từ Uyển Ngưng liền ấp úng nói: "Biểu tẩu, tẩu cứ vào lo việc trước đi, muội ở đây dạo chơi một lát, lát nữa sẽ đến tìm Ngọc Nương."
Cố Tâm Nguyệt thấy nàng ta có vẻ thần thần bí bí, nàng cũng không vạch trần, bèn gật đầu nói: "Vậy muội đừng chạy lung tung, chú ý an toàn.”
"Ừm, tẩu cứ yên tâm, tẩu mau vào lo việc đi."