Nghĩ đến buổi đấu giá ba ngày nữa, lúc đó ngoài rau quả tươi ngon do thái tử điện hạ mang đến ra, chắc chắn còn có không ít bảo vật quý hiếm.
Đến lúc đó, bọn họ nhất định phải mang theo đủ ngân phiếu, gặp thứ gì vừa ý là có thể mua sắm thỏa thích.
Bên phía các vị đại thần cũng đã bắt đầu hiểu ra.
Ban đầu bọn họ còn tưởng thái tử điện hạ muốn lôi kéo mình, nếu không tại sao hắn lại không triệu kiến toàn bộ văn võ bá quan trong triều, mà lại chỉ mời mỗi bọn họ chứ? Thì ra là nhắm vào túi tiền của bọn họ.
Hôm nay, những người đến đây quả nhiên đều là những người gia sản giàu có, ngày thường vơ vét không ít.
Sau khi ngẫm nghĩ thông suốt, sắc mặt các vị đại thần liền trở nên khó coi.
Một là, rõ ràng bọn họ đã quyên góp bạc, nhưng khi dán bảng lại bị xếp sau đám thương nhân kia.
Hai là, ban đầu bọn họ còn tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nào ngờ phía sau còn có chiêu trò khác đang chờ bọn họ.
Ai nấy đều phải quyên góp đồ vật để bán đấu giá, chẳng lẽ ngươi lại không quyên à?
Nhưng tại sao lại cứ nhằm vào đám người bọn họ chứ! ebcm1
Hôm nay, nhà họ Dung của phủ Dung quốc công cũng phái lão quốc công đến dự tiệc, ban đầu ông ta cũng chỉ định đến xem náo nhiệt, nào ngờ lại bị moi mất một khoản kha khá.
Thật sự là uất ức đến nghẹn khuất, vừa ra khỏi đông cung, ông ta liền lập tức tiến cung cầu kiến Dung quý phi.
Sau khi Dung quý phi nghe ca ca nhà mình than thở, bà ta chẳng những không hề tức giận, ngược lại còn vô cùng đắc ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-549.html.]
Sau đó bà ta lại khẽ cười: “Ca ca, theo muội thấy, hắn chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, có thể giở trò gì được chứ, chẳng qua chỉ là giãy c.h.ế.t vô ích mà thôi."
“Toàn bày trò con nít, không ra thể thống gì, đã muốn chơi thì chúng ta cứ việc phụng bồi đến cùng."
"Lát nữa muội sẽ sai người đến kho chọn vài món, đến lúc đó cũng mang đi bán đấu giá, muội muốn xem hắn còn có thể nhảy nhót được bao lâu."
"Chỉ sợ, lần này càng nhảy nhót cao, thì sau này ngã xuống càng đau đấy!"
Lão quốc công nhìn muội muội đầy tự tin trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Ý của muội muội là?" "Không phải muốn đưa lương thảo đi à, đến lúc đó phái người hộ tống hắn một đoạn, đến Tây Bắc, nơi dân cư thưa thớt, rồi cho người phóng hỏa thiêu rụi, thân không biết quỷ không hay, ngân ấy quân nhu lương thảo trong phút chốc biến thành tro bụi, ca nói xem liệu hoàng thượng có trách tội xuống không?"
Lão quốc công hài lòng gật đầu: "Được, muội muội yên tâm, ta nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa."
"Ừm." Dung quý phi vừa gật đầu, vừa thuận tay cầm lấy một quả dâu tây trong đĩa trên bàn: “Đây chính là thứ quả mà hôm nay các ngươi đã ăn à?”
Cắn một miếng, ánh mắt Dung quý phi hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó thản nhiên nói: "Hương vị cũng được đấy, đến lúc đó nhớ lấy cho muội thêm một ít."...
Hôm nay yến tiệc thu hoạch được không ít thứ.
Chuyện thái tử điện hạ hạ mình quyên góp cho tướng sĩ biên cương cũng nhanh chóng được lan truyền trong thành.
Đồng thời cũng tạo nên thanh thế cho buổi đấu giá ba ngày sau.
Vài vị đại thần vốn không nằm trong danh sách "cắt máu" cũng chủ động dâng tặng bảo vật gia truyền, muốn thái tử điện hạ hỗ trợ bán đấu giá.
Đặc biệt là sau khi biết được Dung phi nương nương cũng phái người đưa đồ đến, những vị đại thân còn đang do dự cũng đã đưa ra quyết định.