Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 547

Cập nhật lúc: 2025-06-24 12:32:26
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế là, đám thương nhân đứng dậy, nhao nhao hô lên...

"Tiểu dân nguyện hiến 2000 lượng, an ủi tướng sĩ vất vảI"

"Tiểu dân nguyện hiến 3000 lượng!"

"Còn có tiểu dân, ta hiến 1000 lượng!”

Lục Uyên thấy các thương nhân bắt đầu quyên góp, trong lòng không khỏi âm thầm kích động.

"Tốt, các vị có lòng như vậy, ta thay mặt các tướng sĩ cảm tạ mọi người! Người đâu, ban thưởng!"

Thái tử vừa dứt lời, đã thấy các nha hoàn bưng khay nối đuôi nhau lần lượt bước vào.

Sau đó liền thấy trước mặt những thương nhân vừa rồi quyên góp đều được đặt thêm vài đĩa nhỏ, có dâu tây đỏ mọng, dưa chuột xanh mát trộn chua ngọt, còn thêm vài món rau xanh mướt, trong ly lưu ly trước mặt còn được rót nửa ly rượu đỏ.

Mọi người còn đang không biết làm sao, liên nghe thấy thái tử lên tiếng: "Đây đều là sơn hào hải vị mà ta vất vả tìm kiếm, mùa đông ở kinh thành lạnh lẽo, chắc hẳn mọi người cũng giống như ta, lâu rồi chưa được ăn rau quả tươi mới, mau, ăn thử xeml"

Mọi người nghe vậy, vội vàng ăn thử. Trong phút chốc, tiếng thán phục vang lên không ngớt! ebcm3

Vừa rồi ăn nhiều thịt cá như vậy, mọi người phần nào cũng đã ngấy, thêm vào đó, trong điện lại ngày càng nóng, lúc này được ăn vài miếng rau quả tươi mới, hương vị quả thực tuyệt vời không sao tả xiếtI

Hơn nữa bên ngoài trời đông giá rét, những món rau này lại như vừa mới được hái từ ngoài vườn vào vậy.

Tuyệt vời!

Đúng lúc đám thương nhân đang ăn uống vui vẻ, thì sắc mặt các vị đại thần lại có chút khó coi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-547.html.]

Không phải nói có sơn hào hải vị chiêu đãi à?

Đã nhìn thấy, nhưng tại sao bọn họ còn chưa được ăn?

Chẳng lẽ bọn họ cũng phải quyên góp bạc mới ăn được?

Các vị đại thần nhìn nhau, dường như không ai muốn đứng dậy trước.

Bạc thì bọn họ có, nhưng quan trọng là còn phải nhìn sắc mặt Dung gia.

Lúc này, Lục Uyên như bừng tỉnh, xấu hổ nói: "Ồi chao, xem ta này, chỉ mải vui mà quên mất các vị đại nhân, mau, dâng mỹ tửu sơn hào hải vị lên đây!"

Các mâm món ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng lại được bưng lên. Vừa ăn thử một miếng, những bất mãn trong lòng các vị đại thần liền tan biến như tuyết gặp nắng.

Dù sao bọn họ cũng là những vị đại thần trụ cột của triều đình, thái độ của thái tử điện hạ đối với bọn họ tất nhiên phải khác.

Cho dù bọn họ không quyên góp bạc thì hắn cũng sẽ cho bọn họ ăn uống no nê.

Thế nhưng có những vị đại thần thật thà lại cảm thấy không ngồi yên được nữa, vừa ăn vừa uống, ngay cả đám thương nhân đối diện cũng có ý thức quyên góp tiên cho vùng biên ải. Bọn họ đường đường là đại thần triều đình, sao có thể vì nhìn sắc mặt người khác mà vứt bỏ đi giới hạn của bản thân? Thế là, phía các vị đại thần cũng có người chủ động đứng dậy quyên gÓp.

Lục Uyên hài lòng gật đầu: "Đã vậy, ngày mai ta sẽ tấu trình phụ hoàng, niêm yết số bạc mà mọi người quyên góp hôm nay ở khắp nơi trong thành, để cho bá tánh biết các ngươi không phải là những tên tham quan ô lại, mà là những người luôn ghi nhớ đến an nguy của bá tánh và tướng sĩ."

Vừa dứt lời, các vị đại thần liền đứng dậy, đồng ý với đề nghị của hắn.

Có vài vị đại thần lộ vẻ khó xử: "Hôm nay vội vàng ra khỏi phủ, hạ thân không mang theo bạc."

"Không sao, cứ ghi sổ trước, chờ ngươi quay về rồi sai người đem bạc tới bổ sung sau cũng được." Cuối cùng, bất kể trong túi có bạc hay không, những ai có mặt ở đây hôm nay đều không ai thoát được.

Loading...