Những ngày tháng bận rộn dường như trôi qua rất nhanh.
Khi mùa hè đến, món lẩu thật sự khiến người ta không ưa nổi, Cố Tâm Nguyệt bèn cho ra mắt món xiên que nhúng lẩu lạnh.
Lại thêm việc trong không gian đã tích trữ đủ đá, trong tiệm lại cho ra mắt thêm mấy món thạch, trái cây và đồ uống lạnh.
Kết hợp với món xiên que nhúng lẩu lạnh cay nồng, ăn vào có hương vị rất đặc biệt, trong mùa hè oi bức ở kinh thành, cũng coi như là cung cấp cho thực khách một nơi giải nhiệt lý tưởng. Nhờ vậy mà Cố gia cũng kiếm được một khoản kha khá.
Giờ đây, thời tiết ngày càng lạnh, món lẩu xương dê ngày trước lại được đẩy lên vị trí quán quân trong danh sách những món ăn nhất định phải ăn thử ở kinh thành.
Mà tiệm dưỡng nhan đối diện cũng làm ăn phát đạt, nay trong tiệm đã có Tống Thanh Hoan làm chưởng quầy, Cố Tâm Nguyệt cũng bớt được gánh nặng.
Mà bên ấy, Ngọc Nương dạo gần đây cũng đang mải mê nghiên cứu, chẳng mấy chốc, nàng ta đã cho ra mắt những loại phấn hương và dược hoàn mới, hình như vào hè thì Giang Tu Tê cũng rảnh rang hơn nhiều, nên cứ rảnh rỗi là hẳn lại ghé qua.
Quan hệ của hai người bọn họ dường như bắt đầu có chút mờ ám khó nói.
Thấy biết bao tiểu thư khuê các ở kinh thành đều nghe danh mà tìm đến, để thuận tiện cho những vị khách quý này ghé thăm, Cố Tâm Nguyệt lại cho ra mắt dịch vụ thẻ hội viên vàng, bạc, đồng.
Mỗi loại thể với mức giá khác nhau sẽ được hưởng những dịch vụ tương ứng.
Chỉ trong chớp mắt, biết bao phu nhân, tiểu thư ở kinh thành đều xem việc sở hữu một tấm thẻ hội viên ở đây làm đề tài bàn tán mới.
Còn Cố Tâm Nguyệt thì thu ngân phiếu đến mức tay cũng mềm nhữn.
Nghe nói mấy tháng nay, chuyện làm ăn ở Đa Vị Lâu của Tần Tranh cũng vô cùng phát đạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-541.html.]
Tuy rằng đã lâu rồi Cố Tâm Nguyệt không có thời gian ghé qua, nhưng chỉ cần nhìn vào số tiền lời và các khoản thu nhập khác được gửi đến mỗi tháng là nàng đã rõ mười mươi.
Đúng là nàng nằm im cũng có bạc rủng rỉnh.
Còn Cố Đại Sơn và Cố Nhị Dũng, sau khi thu hoạch vụ mùa xong, bọn họ cũng đi theo Tân Tranh vê phủ Thanh Châu một chuyến, lúc trở về còn giúp mang theo không ít nông sản và thức ăn dự trữ từ trang trại.
Trang trại dưới sự quản lý của A Đức ngày càng ăn nên làm ra.
Ngoại trừ vài thứ bán cho Đa Vị Lâu, số lương thực còn lại, Cố Tâm Nguyệt nhất quyết không bán, tất cả đều được cất trữ trong không gian.
Trong lúc Cố Tâm Nguyệt và mọi người đang bận rộn với việc kiếm tiền thì đêm giao thừa năm ấy cũng lặng lẽ đến.
Đối với nhà họ Cố, đây vốn là một cái tết sung túc.
Thế nhưng, với triều đình mà nói, thì đây lại là một tình cảnh hoàn toàn trái ngược.
Đến tháng chạp, tình hình ở kinh thành bỗng nhiên trở nên căng thẳng, giá lương thực cũng bắt đầu có xu hướng tăng vọt.
Chỉ nghe nói chiến sự ở biên ải vẫn giằng co chưa phân thắng bại, tình hình vô cùng nan giải.
Cho đến ngày 30 Tết, vốn dĩ hôm nay Tống Dập được nghỉ ở nhà, nhưng sáng sớm hắn đã bị Tiểu Trương công công gọi vào cung.
Mãi cho đến hoàng hôn, trời dần sẩm tối. Bên ngoài cũng bắt đầu có tuyết rơi.
Cả nhà vừa chuẩn bị bữa cơm tất niên, vừa thỉnh thoảng lại ra ngoài ngóng đợi, trong lòng thấp thỏm không yên.
Mãi cho đến khi trời tối đen như mực, bên ngoài mới bỗng nhiên có tiếng xe ngựa vang lên.