Lục Uyên không khỏi cười khổ nói: “Cô phụ...
Năm đó khi hắn với đoàn người xuôi nam, không may gặp phải kẻ gian hãm hại, bị rơi xuống nước, may mắn được người nhà họ Cố cứu giúp.
Ban đầu, hắn cũng là vì muốn bảo vệ bản thân nên mới không tiết lộ thân phận thật của mình.
Thêm nữa, lúc đó hắn hồi kinh cũng là đường chết, lúc bấy giờ hắn mới hạ quyết tâm tạm thời quên đi thân phận của mình, cùng người nhà họ Cố sống cuộc sống bình thường. Về sau, biên ngoại quân tình nguy cấp, phụ hoàng lại phong cho cữu cữu của hắn làm Trấn Tây đại tướng quân, xuất chinh đi biên ngoại chống giặc.
Nhà ngoại của hắn là Diệp gia được giao phó trọng trách, hai thế lực trong triều lúc này mới hơi cân bằng một chút, cữu cữu của hắn mới bí mật phái người đến đón hắn trở về.
Tránh cho việc sinh thêm nhiều chuyện rắc rối, lúc đó ông ta mới trực tiếp mang hẳn đi, cũng không để lại manh mối gì.
Nghe Lục Uyên thổ lộ xong, Tống Dập nhịn không được mà khẽ nhíu mày: "Những ngày tháng ở kinh thành này chắc là không dễ dàng gì nhỉ?"
Nghe vậy, hốc mắt Lục Uyên không khỏi hơi ửng đỏ.
Khổ ư?
Đó là điều chắc chẳn.
Nhưng, ai bảo hắn sinh ra đã mang họ Lục?
Nhà đế vương là bạc tình nhất.
Sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, cho dù bản thân hắn có muốn hay không cũng đều phải tham gia vào cuộc chiến này.
Lục Uyên điều chỉnh lại hơi thở, giả vờ thoải mái nói: "Hiện giờ ta cũng không coi như chi có một mình, về sau chẳng phải còn có cô phụ à?" Nói xong, hai người đều không nhịn được mà cùng cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-539.html.]
Ngay sau đó, Tống Dập lại kể lại sơ lược những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong nhà trong khoảng thời gian này cho Lục Uyên nghe.
Lục Uyên nghe mà say sưa, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ ước ao: "Thật muốn đi gặp mọi người, nói chuyện cùng mọi người, còn có Cố Tiểu Võ, đã lâu không được ăn cơm cô cô nấu, ta thật sự rất nhớ."
Tống Dập gật đầu, an ủi: "Muốn ăn cũng đơn giản, lần sau ta bảo cô cô ngươi làm, rồi ta mang đến là được.”
"Vậy cũng được à?” Lục Uyên vui mừng nói: "Nhưng mà, cô phụ, ngươi nhất định phải cẩn thận những người khác trong cung, tai mắt ở khắp nơi, đến lúc đó ngươi lén mang đến là được."
"Lúc trước khi cữu cữu ổi tìm ta, đều là phái ám vệ của Diệp gia chúng ta, cho nên trong cung cũng không biết tìm được ta từ đâu, cũng không biết quan hệ giữa ta với mọi người, cho nên bình thường ở trong cung, chúng ta vẫn nên đề phòng một chút thì hơn."
Tống Dập gật đầu: "Ta biết rồi."
"Được, vậy cô phụ, người mau trở về đi, hôm nay là ngày đầu tiên vào cung làm việc, chắc cô cô và mọi người đều đang mong người trở về, trễ hơn nữa chắc mọi người sẽ lo lắng."
"Được, vậy ta về, bọn họ mà biết được tung tích của ngươi nhất định sẽ rất vui."
"Ừm."
Nói xong, Tống Dập lại đổi sang bộ mặt trầm ổn như thường lệ, đi thẳng ra khỏi cung.
Lúc Tống Dập về đến nhà, quả nhiên thấy mọi người đều đang chờ hắn trở về.
Ngoại trừ Ngọc Nương và Cố Tam Thanh bận coi cửa hàng không thể rời đi, những người khác đều đã đến.
Mâm cơm thịnh soạn đã được chuẩn bị từ sớm, thấy Tống Dập đã về, mọi người vội vàng đứng dậy chuẩn bị dọn cơm tối.
Cố Tâm Nguyệt dìu hắn thay y phục thường ngày, sau khi rửa mặt qua loa thì hai người mới cùng nhau đến phòng ăn dùng bữa tối.
Trong bữa ăn, Tống Dập được gắp thức ăn cho rất nhiều lần.