Cố Tâm Nguyệt thấy hắn như đứa trẻ muốn ăn kẹo, không nhịn được trêu chọc: “Hôm nay đã mệt cả ngày rồi, ngươi còn làm được à?"
"Có được hay không, thử một chút chẳng phải biết ngay à?"
Vừa nói, hắn liền đưa tay cởi bỏ hồng bào trên người ra. ...
Một canh giờ sau, Cố Tâm Nguyệt đã toát mồ hôi đầm đìa nằm trên giường.
Nàng âm thầm hối hận, xem ra là tắm cũng vô ích.
Nàng yếu ớt xua tay câu xin: "Đủ rồi! Đủ rồi!" Ai ngờ Tống Dập lại giống như kê đói khát ăn không biết ngon dở: "A Nguyệt dạo này chăm sóc ta cũng vất vả rồi, hy sinh cho ta nhiều như vậy, sau này cứ để ta chăm sóc nàng."
Cố Tâm Nguyệt mơ màng ừ một tiếng.
Liền nghe thấy hắn nói tiếp: "Chi bằng bây giờ để ta thưởng cho phu nhân.”
Nói xong, hắn lại cúi người xuống.
Đáy mắt Cố Tâm Nguyệt đã đỏ ửng, nàng trừng mắt nhìn hẳn: "Ngày mai không có việc gì làm à?”
"Ừm, triều đình cho ta nghỉ ba ngày, ba ngày sau mới nhậm chức, cho nên chúng ta còn nhiều thời gian, không cần phải vội... "...
Ngày hôm sau.
Cố Tâm Nguyệt mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng rõ.
Nàng xoay người nhìn sang bên cạnh, Tống Dập đã không còn ở đó.
Cố Tâm Nguyệt xoa cái eo đau nhức, bèn đứng dậy đi vào phòng thay đồ để rửa mặt, đợi khi nàng thu dọn xong đi ra ngoài, thì thấy mọi người đã chuẩn bị ăn sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-537.html.]
Tống Dập đưa tay về phía nàng, mím môi cười nói: "Tâm Nguyệt, nàng dậy rồi à? Mau lại đây dùng bữa sáng."
Cố Tâm Nguyệt thừa dịp mọi người không để ý, lén lút trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tống Dập che giấu ý cười nơi đáy mắt, giọng nói trở nên như thường: "Vừa hay nàng đã tới, hôm qua người đông quá, ta còn chưa kịp trò chuyện tử tế với mọi người."
Tống Chính Quang và mọi người hôm qua trong lúc dùng bữa có nghe nói chuyện Tống Dập được bổ nhiệm, nhưng hôm qua người nhiều nên chưa kịp hỏi rõ ràng.
Lúc này nghe Tống Dập vừa nói như vậy, ông ta liền vội vàng hỏi: "Đúng rồi, hôm qua nghe nói con sắp đến đông cung nhậm chức? Thái tử thiếu sư là gì vậy?"
Tống Dập gật đầu, giải thích: "Ừm, hôm qua trong cung đúng là đã định rồi, ba ngày nữa con sẽ bắt đầu mỗi ngày đến đông cung nhậm chức.”
Cố lão đầu và Hứa Thị đều chỉ biết sơ sơ về chức quan trong triều, càng không biết chức này là làm gì.
Chỉ là nhìn vẻ mặt của mọi người, dường như có chút khó tin.
Tống Chính Quang lại tỉ mỉ giải thích cho mọi người một lượt.
Cố lão đầu và Hứa Thị nhìn nhau: "Ôi chao, thì ra là đi làm lão sư của thái tử à? Vậy chức quan này chẳng phải rất lớn à?"
Tống Dập lắc đầu cười nói: "Không lợi hại như mọi người tưởng tượng đâu, trên ta còn rất nhiều người lợi hại hơn, chẳng qua thái tử thái sư là chức quan chính nhị phẩm, đã được xem như là phá cách đề bạt rồi, chỉ là... "
Hứa Thị thấy hắn lộ vẻ nghi ngờ, liền truy hỏi: "Chỉ là gì? Chẳng lẽ có vấn đề gì à?"
"Chuyện này quả thật có chút kỳ lạ, Bắc Việt Quốc từ khi khai triều tới nay chưa từng có sắp xếp như vậy, không biết là có dụng ý gì." Tống Chính Quang lên tiếng trước.
"Vậy thái tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Cố Tiểu Võ tò mò hỏi.
"Nghe nói là trạc tuổi ngươi, cụ thể thì không rõ, nghe nói là mùa đông năm ngoái mới được lập làm thái tử." Tống Dập trâm giọng nói: "Mọi người đừng lo lắng, ta chỉ là tạm thời đến dạy thái tử học hành, những chuyện khác không cần phải hỏi đến."