Nghe vậy, những người khác cũng phụ họa cười rộ lên.
Vốn dĩ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Cố Tâm Nguyệt nghe thấy mọi người bàn tán, không khỏi nín thở.
Chẳng lẽ Tống Dập thật sự đã thi đậu trạng nguyên à?
Tuy rằng đã sớm biết được cốt truyện, nhưng bỗng nhiên nghe được tin vui này, nàng vẫn không khỏi vạn phần kích động.
Tống Thanh Hoan và Hứa Thị cũng kích động mà rơi lệ.
Cố lão đầu vui mừng nắm tay ba hài tử của mình, xúc động đến mức nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Cố Tâm Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, nàng vội vàng chạy vào gian sau, không bao lâu, nàng liền xách ra mấy túi kẹo: "Đa tạ mọi người đã đến báo tin vui, chúng ta mời mọi người ăn kẹo mừng.”
Mọi người vừa nghe nói có kẹo ăn, liền không ngại ngùng reo hò cười vui vẻ.
Ban đầu mọi người chỉ là tò mò nên đến xem thử, không ngờ đối phương còn cho kẹo mừng, còn cảm tạ bọn họ báo tin vui.
Nhìn xem người ta đây này, phu nhân trạng nguyên, khí độ quả nhiên là không giống người thường! Đến khi kẹo mừng đã phát hết, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động náo nhiệt hơn.
Người Cố gia vội vàng ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tống Dập cưỡi ngựa cao to từ đẳng xa, đầu đội hoa đỏ, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Trong chớp mắt, cửa tiệm cũng bị vây quanh đến mức nước chảy không lọt.
Nhìn Tống Dập một thân hồng y, chậm rãi giục ngựa bước đến, trong đầu Cố Tâm Nguyệt bỗng hiện lên câu: "Y phục tươi thắm, ngựa phi nhanh, thời thiếu niên, chẳng phụ thời gian trôi qua."
Thật tốt!
Tống Dập trải qua muôn ngàn sóng gió, rốt cục cũng từ hàn môn nhảy vọt trở thành nhân vật phong vân của kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-535.html.]
Mọi người chỉ biết kinh thành bỗng nhiên xuất hiện một vị trạng nguyên lang tài hoa hơn người lại tuấn mỹ như vậy, nhưng ai có thể ngờ rằng, hai năm trước, bọn họ còn vì sinh tôn mà phải chạy nạn đến tận nơi rừng sâu cơ chứ.
Lúc này Tống Dập tỏa sáng rực rỡ trong đám người, tựa như mang theo hào quang, ngay cả ánh tà dương trên trời cũng bị lu mờ.
Cố Tâm Nguyệt nhất thời nhìn đến ngây người, thậm chí cảm thấy có chút không nhận ra người trước mắt.
Người này thật sự là nam nhân ngày ngày giúp nàng đổ nước rửa chân, ủ ấm chăn đệm à?
Đang lúc nàng còn đang ngơ ngẩn, Tống Dập đã dừng lại trước mặt Cố Tâm Nguyệt, thâm tình nhìn nàng, sau đó chậm rãi đưa tay về phía nàng.
Cố Tâm Nguyệt ngẩn người một chút, sau đó theo bản năng đưa tay đặt lên.
Tống Dập dùng lực kéo một cái, trực tiếp ôm người lên lưng ngựa, đặt trước người mình: “Phu nhân, cùng ta về nhà có được không?"
Mọi người thấy trạng nguyên lang trước mặt mọi người rải thức ăn cho cẩu độc thân, đều không nhịn được mà hùa theo trêu chọc. Cố Tâm Nguyệt nghe thấy tiếng cười của mọi người, không khỏi xấu hổ cúi đầu.
Tống Dập lần lượt cáo biệt người Cố gia, sau đó mang theo Cố Tâm Nguyệt đi về phía nhà mình.
Vừa đến cửa, hắn liền thấy Tống Chính Quang và Từ Uyển Ngưng đang dẫn theo hai hài tử đứng ở cửa ngóng trông.
Vừa nhìn thấy Tống Dập mang theo Cố Tâm Nguyệt cưỡi ngựa trở vê, hai hài tử lập tức hưng phấn chạy lên phía trước: “Cha, cha đã vê..."
Cả nhà cùng nhau bước vào cửa.
Buổi tối.
Trong sân nhà họ Tống đang náo nhiệt bày biện tiệc rượu.
Tuy bọn họ chỉ mời Tần Tranh, Ngô Phi Vũ và vài người thân thiết, còn có một số bạn học cùng lớp của Tống Dập. Nhưng người cũng ngồi đầy đủ ba bàn.