Từ Uyển Ngưng ngạc nhiên quay đầu lại, thấy hắn chỉ vào chiếc hộp thức ăn nhỏ xinh đặt trên quầy, đầu cũng không ngẩng lên: "Ngươi cầm lấy cái này đi."
Từ Uyển Ngưng ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: "Cho ta à?"
Hôm nay nam nhân này bị làm sao vậy?
Hắn không những không lên tiếng chế giễu nàng ta, còn cố tình chuẩn bị hộp thức ăn cho nàng ta mang về, tốt bụng như vậy à?
"Ừm, muội muội ta cứ ép ta ăn, ta không muốn ăn, thôi thì ngươi cầm lấy đi, lần trước ta thấy ngươi có vẻ thích ăn lắm." Cố Tam Thanh vừa tiếp tục gảy bàn tính, vừa trầm giọng nói.
Từ Uyển Ngưng hoàn hồn, cụp hàng mi dài xuống, sau đó vội vàng cầm hộp thức ăn rời đi.
Vừa lên xe, Hầu phu nhân đã bực bội liếc nàng ta một cái, sau đó xe ngựa lăn bánh.
Từ Uyển Ngưng lặng lẽ giấu hộp thức ăn ra sau người, dùng tay áo che đi, trong lòng lại ngọt ngào như mật.
Ba người trốn trong bếp xem, thấy người đi rồi, Cố Tam Thanh mới rướn cổ, nhìn ra ngoài một lúc lâu, rồi lại thất vọng thu hồi tầm mắt. Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Không ngờ hai người ngày thường gặp mặt là nảy lửa, vậy mà cũng có lúc hòa thuận như vậy.
Ba người Cố Tâm Nguyệt cầm hộp thức ăn trên tay, chuẩn bị trở về cửa hàng đối diện. Lúc đi ngang qua quầy, ba người đều nhìn Cố Tam Thanh với ánh mắt đầy ẩn ý.
Cố Tam Thanh bị ánh mắt của ba người nhìn chằm chằm đến giật mình, vội vàng lên tiếng: "Từ đại nương, tiểu muội, mọi người định quay về rồi à?"
Cố Tâm Nguyệt tỉnh nghịch gật đầu với hắn: "Ừm, về rồi, tam ca, hôm nay bánh ngọt và hoa quả có ngon không?” "Hả?" Cố Tam Thanh bị hỏi đến mơ hồ, sau đó như nhận ra điều gì đó, hắn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ngon, ngon, tiểu muội làm, sao có thể không ngon được? He he.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-529.html.]
Ba người che miệng cười rồi bước ra khỏi cửa. ...
Lại qua hai ngày nữa, đến ngày Tống Dập tham gia kỳ thi cuối cùng... Điện thí.
Điện thí là do hoàng đế đích thân chủ trì, trường thi được đặt ở điện Thái Hòa.
Tống Dập sáng sớm đã vào cung, từ lúc hắn đi, cả nhà đều thấp thỏm lo lắng cả ngày.
Nói ra thì trước đây, hắn cũng đã trải qua không ít kỳ thi lớn nhỏ, nhưng đây là lần quan trọng nhất, hơn nữa lại là do thiên tử đích thân chủ trì, mọi người không khỏi hồi hộp theo.
Không phải bọn họ không tin tưởng vào tài năng của Tống Dập, chỉ là đây là lần đầu tiên Tống Dập vào cung, cũng không biết liệu có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không.
Từ Thị đặc biệt lo lắng, bà nắm lấy tay Cố Tâm Nguyệt, rất nhiều lần lầm bẩm: "Không biết A Dập đã thi xong chưa?”
Cố Tâm Nguyệt nhìn sắc trời bên ngoài, nhỏ giọng an ủi: "Chắc là sắp xong rồi, nhị ca đã đến trước cửa cung chờ rồi, có khi lát nữa là về."
Vừa dứt lời, nàng liên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bước vào.
Nhìn thấy người tới chính là Tống Dập, trên mặt Cố Tâm Nguyệt lập tức nở nụ cười, gọi to về phía hắn: "A Dập, ngươi về rồi?"
Chứng kiến sự mong đợi ẩn hiện trong đôi mắt Cố Tâm Nguyệt, Tống Dập bất giác mỉm cười, dịu dàng đáp: "Ừ, đã thi xong rồi."
Nhưng chỉ một lát sau, trên mặt hắn lại thoáng nét do dự, dường như có điều muốn nói.
Cố Tâm Nguyệt bất giác giật thót tim, chẳng lẽ hắn thi không tốt?
Từ Thị và những người khác nhìn thấy dáng vẻ có phần mệt mỏi của Tống Dập, trong lòng cũng dâng lên một nỗi bất an khó tả.