Tống Thanh Hoan cũng gật đầu lia lịa: "Vậy nên, tam ca sẽ không phải là muốn tặng cho cô nương nào đó chứ?”
Trong mắt Cố Tâm Nguyệt xẹt qua vẻ hưng phấn, nàng thấp giọng cười nói: "Vậy chúng ta lát nữa hãy đi, xem thử rốt cuộc tam ca muốn tặng cho cô nương nào."
"Ừm ừm."
Từ Thị ở trên lầu cũng không bị hành hạ quá lâu.
Từ Uyển Ngưng vốn rất thích ăn lẩu, nhưng vừa rồi bị mẫu thân chọc tức không nhẹ, lúc này nàng ta một chút khẩu vị cũng không có. Đợi hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan vừa đi, nàng ta cũng liên buông đũa xuống.
Từ Thị cũng không có tâm trạng ăn cơm với tẩu tử, cho nên bà cũng gần như đồng thời buông đũa xuống.
Hầu phu nhân lần đầu tiên ăn lẩu, ngược lại bà ta cảm thấy món nào món nấy đều rất mới lạ.
Vừa rồi ở đối diện, bà ta bị chọc tức không nhẹ, đang định nhân lúc ăn cơm, cố gắng bắt bẻ vài câu, xả giận một phen. Ai ngờ bà ta vừa động đũa, liền thấy món nào cũng ngon, bà ta ăn đến nỗi hoàn toàn không dừng lại được.
Nhưng ngày thường, bà ta ăn cơm từ tốn quen rồi, ở bên ngoài lại càng phải giữ phong thái khuê tú. Bởi vậy bà ta ăn rất chậm.
Đợi đến lúc hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đều đi, bà ta mới có thể ăn ngon miệng.
Sau đó, bà ta liền nhìn thấy muội muội và nữ nhi đối diện đều dừng lại, chỉ thản nhiên nhìn bà ta ăn một mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-528.html.]
Hầu phu nhân sao có thể mặt dày tiếp tục ăn một mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài, phỏng chừng mọi người sẽ nói bà ta đường đường là Hầu phu nhân mà lại ăn uống khó coi.
Thế là, mặc dù không nỡ, nhưng bà ta đành phải buông đôi đũa trong tay xuống. Từ Uyển Ngưng sớm đã muốn trở về, thấy bà ta không ăn nữa, nàng ta vội vàng đứng dậy: "Mẫu thân, chúng ta ra ngoài đã khá lâu rồi, vẫn nên về sớm một chút đi, nhỡ phụ thân có việc tìm người thì sao."
Từ phu nhân liếc mắt nhìn chiếc bàn đầy thức ăn, khóe miệng cứng đờ giật giật, đứng dậy phẫn nộ đi xuống lầu.
Từ Uyển Ngưng đi chậm một bước, đỡ Từ Thị đi phía sau: "Cô cô, hôm nay làm phiền người rồi, mẫu thân con, bà ấy... Từ sau khi nghe nói biểu ca thi đậu hội Nguyên, thái độ liền trở nên rất khác thường, người nên chuẩn bị tâm lý trước, lỡ như nếu phụ thân con đến tìm người, chuyện này... ˆ
Từ Thị vỗ nhẹ tay nàng ta, ý bảo nàng ta đừng lo lắng: "Cho dù cha của con có đến tìm ta, ta vẫn nói câu đó, có thể giúp thì ta sẽ giúp, không thể làm thì ta tuyệt đối sẽ không làm, huống chỉ ta quyết sẽ không nhúng tay vào chuyện của Tống Dập, thôi, những chuyện này đều là chuyện của người lớn, con đừng lo lắng nữa."
Từ Uyển Ngưng gật đầu: "Vậy thưa cô cô, con xin phép về trước, người ở lại."
"Được, vậy ta không tiễn." Từ Thị nhìn Hầu phu nhân giận dỗi lên xe ngựa, cũng lười tiễn bà ta, bèn quay vào bếp.
Vừa vào cửa, bà liền nhìn thấy hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan lén lút ghé vào cạnh cửa như muốn xem trộm cái gì.
Còn chưa đợi bà mở miệng, Tống Thanh Hoan vội vàng kéo bà lại: "Mẫu thân, người đừng lên tiếng, người mau nhìn xem.”
Từ Thị thuận theo hướng Tống Thanh Hoan chỉ, chỉ thấy...
Từ Uyển Ngưng đi ngang qua quầy, bước chân khẽ khựng lại, nàng ta vốn định lên tiếng chào Cố Tam Thanh, nhưng nghĩ lại, thôi vậy.
Cố Tam Thanh thấy nàng ta dừng lại rồi lại rời đi, liên vội vàng lên tiếng: "Khoan đã."