Cố Tâm Nguyệt thấy sắc mặt hắn thản nhiên, không giống như giả vờ, liền yên tâm lên nhã gian trên lầu.
Trên lầu, Từ Thị dẫn Tống Thanh Hoan và Cố Tâm Nguyệt tiếp hai người ăn uống một lúc.
Từ Thị bèn lấy cớ cửa hàng đối diện bận rộn, bảo Cố Tâm Nguyệt dẫn Tống Thanh Hoan sang đó trước, còn bà ở lại tiếp hai người.
Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan ra khỏi cửa, đều thở phào nhẹ nhõm.
Tống Thanh Hoan vỗ ngực, thấp giọng nói: "May mà mẫu thân biết chúng ta không muốn ở trên lầu, cố ý tìm cớ cho chúng ta ra ngoài, ngươi xem sắc mặt của Hầu phu nhân kia kìa, cứ như là ai cướp bạc của bà ta vậy."
Cố Tâm Nguyệt nghe Tống Thanh Hoan cằn nhẵn, nàng phì cười, sau đó kể lại chuyện xảy ra trong cửa hàng sau khi hai người rời đi cho Tống Thanh Hoan nghe.
Tống Thanh Hoan nghe xong cũng khúc khích cười trộm: "Bảo sao, muội nói tại sao sắc mặt bà ta lại khó coi như vậy, thì ra là không chiếm được hời, còn mất toi 200 lượng bạc. `
"Phải đó, vất vả cho mẫu thân phải một mình tiếp bà ta rồi." Cố Tâm Nguyệt kéo Tống Thanh Hoan xuống lầu, quay người đi vào bếp: "Thanh Hoan, vừa rồi muội cũng chưa ăn no đúng không, đi, chúng ta vào bếp kiếm chút trái cây và bánh ngọt ăn, lát nữa còn gói ghém mang sang cho Ngọc Nương nữa.”
"Được."
Hai người nhanh nhẹn rửa ít trái cây trong gian bếp, Cố Tâm Nguyệt lại lấy từ trong không gian ra một chiếc bánh ngọt to định chia thành mấy miếng nhỏ.
Hai người còn đang cười nói vui vẻ thì Cố Tam Thanh bước vào: "Muội muội, muội đang làm bánh ngọt à?”
"Vâng, chúng ta vẫn chưa no, ăn thêm một ít bánh ngọt hoa quả, đúng rồi, cơm canh bên Ngọc Nương đã đưa qua chưa?”
"Đã đưa rồi, đưa từ sớm rồi, giờ này chắc cũng ăn xong rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-527.html.]
"Vậy thì tốt, lát nữa tiện thể đưa ít bánh ngọt hoa quả cho mọi người cùng ăn thử, hôm nay mọi người đều mệt rồi."
"Phải, phải, muội muội, một cái bánh này chắc là không đủ đâu, muội còn vị nào khác nữa không? Còn dâu tây gì đó không, lấy thêm ra đi."
Cố Tâm Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tam Thanh một cái: "Tam ca, đằng trước không còn khách à?”"
Tại sao hôm nay người này lại kỳ lạ như vậy, đến sau bếp nói chuyện phiếm với nàng cả buổi trời.
Bình thường hắn hoàn toàn không hứng thú đối với bánh ngọt trái cây gì đó, tại sao hôm nay cứ nhìn chằm chằm nàng làm vậy?
Cố Tâm Nguyệt không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi một câu: "Sao vậy? Hôm nay ca ca cũng muốn ăn thử à?"
Cố Tam Thanh bị hỏi đến ngẩn người, hắn sau đó sờ gáy, ngượng ngùng nói: "Ừm, hôm nay trời nóng, ăn cơm không nổi, muốn ăn chút gì đó mát mẻ."
Cố Tâm Nguyệt nhìn thời tiết bên ngoài, tháng ba mùa xuân, chính là mùa dễ chịu, tại sao lại nóng được? "Muội còn tưởng ca ca không thích ăn, nên không chuẩn bị phần của ca, nếu tam ca đã muốn ăn, vậy thì lại đây cùng ăn đi."
"Không cần đâu, ta tùy tiện lấy vài thứ ra phía trước ăn, lát nữa khách đến thì ngại lắm."
Nói xong, Cố Tam Thanh vội vàng cầm hai cái đĩa, lần lượt bước lên lấy một đĩa trái cây, một đĩa bánh ngọt, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đều mang vẻ mặt khó hiểu nhìn nhau.
Tống Thanh Hoan cười xấu xa nói: "Tẩu tẩu, tẩu có thấy tam ca hôm nay rất kỳ lạ không?"
Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, liền gật đầu: "Đúng là rất kỳ lạ, bình thường tam ca ghét nhất ăn đồ ngọt, ép ca ca ăn giống như muốn mạng của ca ca vậy, còn nói chỉ có nữ nhân mới thích ăn mấy thứ này."