Cố Tâm Nguyệt tán thưởng nhìn nàng ta một cái, bùm bùm gẩy bàn tính.
Sau đó nàng ngẩng đầu cười nói: "Biểu muội không cần khách sáo, hai hộp kia là một chút tâm ý của ta, muội cứ giữ lại mà dùng đi, số còn lại tổng cộng là 205 lượng, ta bỏ đi số lẽ, làm tròn thành 200 lượng là được rồi!"
Từ Uyển Ngưng vội vàng đẩy Từ phu nhân đang sững sờ: "Mẫu thân...”
Từ phu nhân âm thầm siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xuân Hồng, đưa bạc đây..." Nói xong bà ta liền phẫn nộ xoay người ởi ra ngoài.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Hầu phu nhân khoan đã, cửa hàng chúng ta cứ mỗi lần tiêu đủ 100 lượng sẽ được tặng một phiếu giảm giá 20% của quán lẩu đối diện, bên ngươi tổng cộng được hai phiếu giảm giá, ngươi xem..."
Nghe vậy, Từ phu nhân lại ngạc nhiên nhìn sang, ra vẻ muốn nuốt sống Cố Tâm Nguyệt.
Bà ta mới có một lúc mà đã tiêu 200 lượng bạc trong cửa hàng của nàng, mua một đống thứ linh tỉnh.
Ban đầu bà ta còn nghĩ không cần tốn bạc thì cứ lấy đại, ai ngờ lại tốn nhiều bạc như vậy, nàng chẳng phải nên suy nghĩ kỹ một chút à?
Bây giờ bà ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Như vậy, bà ta đi ăn lẩu còn phải trả bạc?
Thấy bà ta có vẻ mặt như bị sét đánh, Cố Tâm Nguyệt sờ 200 lượng còn nóng hổi, quyết định nên dừng lại, cười hì hì nói: “Chúng ta là người một nhà, ăn lẩu sao có thể lấy bạc của ngươi chứ, nói đùa thôi, Uyển Ngưng, muội quen đường, cứ dẫn phu nhân lên lầu hai là được, chắc Thanh Hoan đang đợi hai người rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-526.html.]
Từ phu nhân hừ lạnh một tiếng, hất tay áo bỏ đi.
Từ Uyển Ngưng cũng bước những bước nặng nề đi theo, trong lòng trăm phần hối hận vì hôm nay đã dẫn mẫu thân đến đây.
Hai người vừa đến quán lẩu, sắc mặt Hầu phu nhân vẫn xanh mét.
Cố Tam Thanh vừa định đứng dậy hỏi thì thấy Từ Uyển Ngưng đi vào ngay sau đó, thấy nàng ta có vẻ không vui, dường như đang giận dỗi phu nhân đi trước, hắn liền không nói gì nữa.
Hắn chỉ bảo tiểu nhị dẫn hai người lên nhã gian đã chuẩn bị sẵn trên lầu.
Lúc này Từ Uyển Ngưng đã sớm không còn hứng thú ăn uống, nghĩ đến việc gặp Cố Tam Thanh sẽ bị hắn mắng cho một trận, nàng ta nghĩ hôm nay không có tâm trạng đôi co với hắn, nếu hắn muốn chế giễu nàng ta thì cứ mặc hắn.
Không ngờ hôm nay nam nhân này chỉ nhìn nàng ta một cái, vậy mà không nói gì cả?
Lúc Cố Tâm Nguyệt đến cửa hàng, Cố Tam Thanh vội vàng đứng dậy, chỉ lên lầu: "Hôm nay là có chuyện gì vậy?”.
Cố Tâm Nguyệt liền kể nhỏ cho hắn nghe chuyện vừa xảy ra, Cố Tam Thanh cười khẩy nói: "Đáng đời! Vậy mà có kẻ dám đánh chủ ý lên muội muội ta, muội muội ta là ai chứ? Bạc của muội muội ta dễ lừa gạt lắm à? Đây không phải là tự chuốc lấy hay sao, chậc chậc, không ngờ một Hầu phu nhân đường đường chính chính như vậy mà cũng học theo người nghèo đến ăn chực!"
Cố Tâm Nguyệt mỉm cười liếc xéo hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Lời này ca đừng nói trước mặt Uyển Ngưng, nàng ta cũng bị ép đến đây, vừa rồi may mà có nàng ta kiên trì, muội mới có thể thu bạc dễ dàng như vậy, chắc chắn hôm nay cô nương nhà người ta đã bị mẫu thân mình ép đến phát điên rồi, ca đừng có mà chế giễu nàng ta nữa.".
Cố Tam Thanh ngẩn người một lúc, sau đó khinh thường nói: “Ta nào có nồng cạn như muội nói chứ? Ta biết rồi, hôm nay nhất định sẽ không khiến nàng ta khó chịu!"