Từ Thị thấy bà ta một câu muội muội, hai câu muội muội, gọi vô cùng thân thiết, đâu còn thấy dáng vẻ vừa ra khỏi cửa liền không muốn nhận người quen nữa?
Sau đó bà lại liên tưởng đến chuyện Tống Dập thi đậu hội Nguyên, nụ cười trên môi bất giác lạnh đi vài phần: "Mấy ngày nay khá bận, đợi cửa hàng ổn định một chút, ta sẽ thu xếp thời gian về thăm."
Từ phu nhân thấy bà không muốn nói nhiều với mình, bèn cười gượng gạo: "Vậy được, muội muội cứ bận việc của mình trước đi, ta dẫn Uyển Ngưng đi dạo một chút." Tống Thanh Hoan chỉ dẫn hai người đi một vòng giới thiệu sơ qua, liền lấy cớ phải quay lại giúp Cố Tâm Nguyệt, để lại một tiểu đồng đi theo hầu hạ.
Từ phu nhân nhìn đồng ngó tây, thấy tiểu đồng giới thiệu từng loại mặt nạ, cái nào cũng đều rất quý hiếm, liền bảo tiểu đồng mỗi loại lấy ra vài hũ.
Từ Uyển Ngưng thấy bà ta lấy nhiều như vậy, không khỏi sốt ruột, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, người lấy nhiều mặt nạ như vậy làm gì?"
Từ Thị đắc ý nói: "Ta thấy cái nào cũng tốt, nên lấy nhiều một chút, dù sao cũng chỉ là mấy món đồ rẻ tiền, mang vê cho đám tỷ muội kia cũng được." "Rẻ tiền?" Từ Uyển Ngưng nhíu mày nói: "Mẫu thân, người nhìn trên nhãn hiệu này xem, mỗi cái đều có ghi giá tiền, người lấy nhiều như vậy, cộng lại ước chừng cũng phải hơn 200 lượng bạc đấy!"
Từ Thị hơi ngạc nhiên, bà ta không ngờ mấy thứ chai lọ này lại tốn nhiều bạc như vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến đây là cửa hàng do muội muội mình mở, bà ta liên có thêm vài phần tự tin, nhỏ giọng cười nói: "Vừa rồi chẳng phải cô cô con đã nói rồi à? Bảo con xem có gì thích thì cứ lấy, lại không cân con trả tiên, lấy mấy hũ thì sợ gì chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-524.html.]
Nghe vậy, Từ Uyển Ngưng không khỏi ngạc nhiên nhìn mẫu thân mình, như thể người đứng trước mặt nàng ta là một người hoàn toàn xa lạ.
Tuy nàng ta biết mẫu thân mình ngày thường vốn được nuông chiều, nhưng ít ra bà ta vẫn còn chút tự tôn và kiêu ngạo.
Mới tiếp quản tài chính của Hầu phủ được mấy năm, vậy mà bà ta đã trở nên bất kham đến thế này ư?
Từ Uyển Ngưng nhíu chặt mày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẫu thân, chuyện này con không làm đâu, người đừng có mơ tưởng nữal"
"Con..." Từ phu nhân không ngờ nữ nhi của mình lại dám trước mặt mọi người mà trở mặt với mình như vậy. Sắc mặt bà ta không khỏi lạnh lùng: "Mấy năm nay, cô cô con ở trong phủ ăn không ngồi rồi ngần ấy năm, ta lấy chút đồ để làm quà thì có sao chứ?"
"Mẫu thân, người đừng quên, cô cô cũng họ Từ, đó cũng là nhà của người, người càng đừng quên, một văn tiền hồi môn, cô cô cũng chưa từng lấy của Hầu phủ." Từ Uyển Ngưng đè nén lửa giận trong lòng, nói đến đây, nàng ta tức đến nỗi lồng n.g.ự.c cũng run lên.
Từ phu nhân khẽ hừ lạnh một tiếng, ai mà ngờ năm đó, bà lại bị gả đến cái xóm núi hẻo lánh ấy cơ chứ? Lại còn tự mình lén lút đi lấy phu quân, không có của hồi môn cũng là bà tự chuốc lấy. Nếu như năm đó bà bằng lòng ở lại kinh thành lấy phu quân, nói không chừng hầu phủ thật sự phải vét sạch của cải trong nhà để lo liệu của hồi môn cho bà ấy chứ.
Giờ thì bà đã lâu như vậy rồi mới quay lại, hầu phủ lại không muốn nhận Tống Chính Quang, đương nhiên cũng chẳng ai nhắc lại chuyện của hồi môn nữa.
Cho dù có nhắc đến, dù sao thì hầu phủ bây giờ cũng đã thế này rồi, cũng không thể nào lấy ra nổi chút của hồi môn nào nữa.