Cửa tiệm vốn dĩ đã là hai tâng.
Tâng một bị bọn họ trực tiếp đập bỏ hết, thay toàn bộ đồ đạc cũ, sửa thành từng dãy từng dãy kệ tủ cao thấp khác nhau.
Sau này, chỗ này được dùng để bày bán mặt nạ dưỡng da, các loại thuốc dưỡng nhan và thuốc uống.
Còn thuốc viên của Giang Tú Tê nhờ bán hộ vốn rất quý giá, bọn họ chỉ bày một ít hàng mẫu bên ngoài, còn lại đều cất vào kho ở tầng hai.
Các phòng ở tầng hai vẫn được giữ nguyên, nhưng đều được sửa thành từng phòng riêng biệt, có thể dùng để bắt mạch, xoa bóp châm cứu và nghỉ ngơi, cũng để bảo vệ sự riêng tư cho khách hàng.
Nhân lúc cửa tiệm đang sửa chữa, Cố Tâm Nguyệt lại bận rộn tuyển người và đào tạo.
Ngọc Nương cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, may mà từ sau hôm đó, Giang Tú Tê cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy tới, giúp đỡ rất nhiều việc.
Khoảng thời gian này, Cố Tâm Nguyệt thường xuyên tranh thủ quảng cáo với những khách quen ở quán lẩu.
Vốn dĩ phần lớn thực khách ở phòng riêng đều là những tiểu thư khuê các và phu nhân nhà giàu rảnh rỗi, hẹn nhau cùng đến ăn lẩu. Cố Tâm Nguyệt liền nhân cơ hội chia nhỏ mặt nạ dưỡng da mới làm ra thành từng hũ nhỏ tặng cho mọi người dùng thử.
Hơn nữa đã có không ít người nghe danh y thuật của Ngọc Nương, thậm chí có người còn âm thâm nhờ Ngọc Nương xem bệnh giúp.
Cho nên vừa nghe nói đối diện sắp mở một cửa hàng như vậy, mọi người đã sớm nóng lòng muốn được tận mắt chứng kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-520.html.]
Đợi đến một tháng sau, cửa tiệm cuối cùng cũng khai trương.
Không giống như quán lẩu, ngày hôm nay trước cửa tiệm không đốt pháo, cũng không hề quảng cáo rầm tộ. Ban đầu Cố Tâm Nguyệt và Ngọc Nương còn muốn giữ lại vài phần bí ẩn.
Ai ngờ giờ Ty còn chưa tới, đã có không ít các thiếu nữ vây quanh trước cửa tiệm, ríu rít hỏi chuyện mặt nạ dưỡng da.
Đợi đến giờ tốt, mọi người chuẩn bị mở cửa nghênh đón khách, liền thấy một đám tiểu nha hoàn chen chúc nhau đi vào.
Ngọc Nương và Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này, đáy mắt đều sáng lấp lánh.
Bởi vì cửa hàng chỉ dành cho nữ nhân, người làm trong cửa hàng cũng đều là nữ tử hoặc phụ nhân trẻ tuổi, nam nhân đừng nói là vào, đến nhìn cũng khó, cho nên các tiểu thư khuê các và nha hoàn đến đây mua đồ đều cảm thấy rất thoải mái.
Những người bán hàng đều là do Cố Tâm Nguyệt tự mình đào tạo từ trước, bọn họ tiếp đón khách hang hay giới thiệu sản phẩm đều rất thành thạo.
Ngày đầu khai trương, Từ Thị và Tống Thanh Hoan đều đến giúp đỡ.
Lát nữa Cố Tâm Nguyệt phải phụ trách tính tiền cho khách, Tống Thanh Hoan và Từ Thị ở bên cạnh hỗ trợ lấy hàng và đóng gói.
Hôm nay đến đây có không ít tiểu thư là khách quen thường xuyên đến quán lẩu, Cố Tâm Nguyệt cười tủm tỉm chào hỏi mọi người. Rất nhanh, đã có người chọn xong đồ chuẩn bị tính tiền, Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy trong giỏ hàng trước mặt chất đầy mặt nạ dưỡng da và nước hoa hồng, nàng không khỏi cảm thán, năng lực mua sắm của nữ nhân thật sự quá mạnh mẽ.
Sau khi suy tính một hồi, Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu cười nói: "Có phải nhiều quá rồi không? Mặt nạ ngươi lấy đều là loại phù hợp với những loại da khác nhau, chỉ bằng mua trước hai hũ về dùng thử, nếu tốt thì quay lại mua tiếp cũng được.”
Người khách ấy lại bật cười khúc khích: "Cố nương tử, ai lại chê buôn bán nhiều chứ? Thật ra những thứ này ta mua định tặng cho nhiều người, nha hoàn của các ngươi đã giới thiệu rất kỹ rồi, yên tâm, ta cũng đã dùng thử rồi, ta tin tưởng cửa tiệm của các ngươi."