Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 517

Cập nhật lúc: 2025-06-24 12:31:14
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Phi Vũ gật đầu, sau đó cười nói: "Đúng rồi, tỷ phu, ngươi thi hương là hội nguyên đứng đầu, tại sao mọi người đều bình tĩnh như vậy? Nếu tiếp theo thi đậu nữa chẳng phải là trúng tam nguyên à? Chẳng lẽ ta lại thật sự có một người tỷ phu là trạng nguyên à? Vậy sau này ta ở kinh thành chẳng phải có thể đi ngang về dọc hay sao?"

Cố Tâm Nguyệt và mọi người đều đã sớm không còn ngạc nhiên trước sự tài giỏi của Tống Dập.

Cho nên hôm trước, khi biết tin hắn thi đậu, cả nhà chỉ cùng nhau ăn bữa cơm mừng đơn giản. Hơn nữa điện thí cũng sắp đến, ai nấy đều hồi hộp mong chờ.

Mọi người đều cẩn thận chờ đợi, chờ kết quả sau điện thí.

Nếu Tống Dập thật sự thi đậu tam giáp tiến sĩ, đó chính là điều tốt đẹp nhất.

Nhưng trước khi có kết quả, mọi người đều không muốn tạo thêm áp lực cho hẳn.

Tống Dập ngược lại là người bình tĩnh nhất, hắn nói: "Cũng không có gì to tát, chờ đến khi nào có kết quả điện thí rồi cùng nhau ăn mừng cũng chưa muộn."

Ngô Phi Vũ thấy Tống Dập không hề áp lực, liền cười lớn nói: "Vậy ta chờ tin vui của tỷ phu."... Đối diện tiệm lẩu cũng từng là một cửa hàng ăn, chính cửa hàng đó đã âm thầm phái người tới quậy phá nhưng bị Ngọc Nương và Cố Tâm Nguyệt phát hiện.

Từ sau chuyện đó, việc buôn bán của cửa hàng đối diện ngày càng sa sút.

Cách đây không lâu, chính mắt ông chủ cửa hàng đó nhìn thấy cảnh những kẻ tới tiệm lẩu gây rối bị quan binh lôi đi, sau đó quan sai còn đích thân đến cửa tiệm đưa bạc, khiến hắn càng thêm sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-517.html.]

Sau đó, hắn lại nghe nói Hương Mãn Lâu bị đập phá tan tành.

Ông chủ cửa hàng vốn đã nơm nớp lo sợ, thêm hai chuyện này nữa, liền cảm thấy mọi chuyện càng thêm kỳ lạ, thế là hắn bèn quyết định đóng cửa tiệm, trở về quê ngay trong đêm.

Thấy cửa hàng đối diện bị bỏ trống ngay trong đêm, trong lòng Cố Tâm Nguyệt chợt nảy ra một ý định, bèn quay sang hỏi Ngọc Nương.

Dạo này, sức khỏe Từ Thị đã hoàn toàn bình phục, Ngọc Nương liền có chút rảnh rỗi.

Tuy đã hòa nhập với cuộc sống của đại gia đình, nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ có một mình ở kinh thành, không có người thân thích.

Thêm nữa, với tài năng chữa bệnh của mình, nàng ta cứ ở mãi tiệm lẩu thì có chút lãng phí. Nghĩ vậy, Cố Tâm Nguyệt liền kéo Ngọc Nương hào hứng lên nhã gian, chỉ vào cửa hàng trống đối diện rồi hỏi: "Ngọc Nương, ngươi xem kìa, cửa hàng đối diện đã chuyển đi rồi, ngươi thấy chúng ta mở một hiệu thuốc ở đó có được không? Nhưng chúng ta sẽ không khám chữa bệnh hay bán thuốc."

Ngọc Nương nhìn theo hướng Cố Tâm Nguyệt chỉ, lúc này nàng ta mới nhận ra cửa hàng đối diện đã dọn đi từ lúc nào, bèn tò mò hỏi: "Ơ, tại sao cửa hàng đó lại đóng cửa thế? Mà ngươi nói mở hiệu thuốc nhưng không bán thuốc là sao?"

"Là chuyên làm ăn với nữ nhân, chủ yếu là bồi bổ sức khỏe, dưỡng sinh, làm đẹp, ngươi thấy sao?"

Từ khi xuyên không đến đây, Cố Tâm Nguyệt đã nhận thấy một vấn đề, đó là nữ nhân thời này gặp khó khăn trong việc chữa bệnh, nguyên nhân chủ yếu là do nữ y quá ít.

Hơn nữa, mọi người đều không xem bệnh phụ khoa là chuyện gì to tát, hoặc là xấu hổ không dám nói, có thể nhịn thì nhịn, cho dù không thoải mái thì cũng chỉ xin vài phương thuốc dân gian để chữa trị.

Nếu trực tiếp mở hiệu thuốc dành cho nữ nhân, nói không chừng mọi người sẽ ngại ngùng không dám vào.

Loading...