Vừa bước vào cửa, hắn liền thấy Cố Tam Thanh đang ở quầy hàng gẩy bàn tính, Ngô Phi Vũ hôm nay được tự do, tâm trạng đương nhiên rất tốt.
Hắn liền trêu chọc Cố Tam Thanh: "Cố chưởng quầy, cho ta một gian phòng riêng, hôm nay ta muốn mời khách, chúc mừng ta có được tự do.”
"Có đặt trước không?" Cố Tam Thanh ngẩng đầu cười gian xảo.
Ngô Phi Vũ mặt mày đen xì, hừ lạnh một tiếng trực tiếp quay đầu đi vào bếp.
"Tỷ tỷ, ta khó lắm mới kiếm được cơ hội đến đây ủng hộ, vốn định hôm nay tiêu tiền như nước mời tỷ phu một bữa, Tam Thanh lại nói ta không đặt trước thì không cho phòng riêng." Ngô Phi Vũ bực bội nói.
Cố Tâm Nguyệt đang ở trong bếp kiểm tra thịt dê hôm nay, nghe thấy giọng nói của Ngô Phi Vũ, nàng không khỏi ngạc nhiên nói: "Ngươi chưa về Thanh Châu à?"
"Đúng vậy, khó khăn lắm ta mới thuyết phục được cha, cho ta ở lại kinh thành rèn luyện một phen, về sau tai nhất định phải thường xuyên đến đây dùng cơm." Ngô Phi Vũ vui vẻ cười nói.
Hứa Thị cũng vui mừng đi tới: "Thật sự không đi nữa à? Vậy thì tốt quá, sau này ngày nào cũng đến đây ăn cơm."
"Vâng ạ, đại nương, vậy hôm nay ta muốn ăn lẩu dê." Ngô Phi Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
"Được, ngươi lên lầu ngồi trước đi, ta bảo Tiểu Võ về gọi tỷ phu ngươi, dẫn theo hai hài tử cùng đến đây, Hoài Cẩn và Tử Du lâu rồi không gặp ngươi, biết ngươi không đi nữa, chúng nhất định sẽ rất vui." Cố Tâm Nguyệt vừa bận rộn với công việc trong tay, vừa gọi Tiểu Võ tới.
Lúc Tống Dập dẫn theo hai hài tử đến, Cố Tâm Nguyệt bên này cũng đã sắp xếp xong xuôi.
Nàng liền bảo tiểu nhị bày biện đồ ăn lên phòng riêng trên lầu. Khoảng thời gian này, Ngô Phi Vũ vẫn luôn đi theo Ngô đại nhân bái phỏng bằng hữu cũ ở kinh thành, mỗi lần ăn uống tuy rằng đều rất thịnh soạn, nhưng trọng tâm của mọi người đều không phải ở việc ăn uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-516.html.]
Cho nên ăn uống cũng có chút nhạt nhẽo, hoàn toàn không có cảm giác tự tại như bây giờ, thế là hắn bèn ăn thêm vài miếng.
Chờ đến khi ăn no tựa vào ghế, lúc này hắn mới nhớ tới một chuyện quan trọng.
"Tỷ phu, hai người vẫn chưa có tin tức gì của Tiểu Lục à?"
Tống Dập chỉ nghĩ hắn đang quan tâm, bèn không suy nghĩ nhiều, khẽ lắc đầu: "Nơi nào có thể dò la đều đã dò la cả rồi, đến nay vẫn chưa có tin tức gì."
Ngô Phi Vũ lần nữa ngồi thẳng người, thấp giọng nói: "Tỷ phu, ngươi có nghĩ tới hay không, có lễ hắn đã đến một nơi mà chúng ta đều không thể với tới được?"
Tống Dập nhíu mày, nghi hoặc nói: "Ý ngươi là?"
"Ta cũng không biết có đúng hay không, ngươi còn nhớ lần trước đêm giao thừa, có phải cha ta từng đi tham gia cung yến không?"
"Tối hôm qua ông ấy bỗng nhiên hỏi ta, có biết lai lịch của Tiểu Lục hay không? Lại dặn dò ta một đống vấn đề kỳ lạ, bảo ta yên tâm ở lại kinh thành học võ, đừng tham gia vào chuyện triều đình." "Cho nên ta mới đoán, có khi nào Tiểu Lục đang ở nơi đó không?"
Trong lòng Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt vốn đã mơ hồ có suy đoán này, lúc này nghe Ngô Phi Vũ nói như vậy, bọn họ càng cảm thấy rất có khả năng.
Lúc trước khi nhặt được hắn bên sông, bọn họ đã cảm thấy hắn ăn mặc bất phàm.
Tuy rằng hắn vẫn luôn biểu hiện giống Cố Tiểu Võ, nhưng tâm trí thực tế lại trưởng thành hơn Cố Tiểu Võ rất nhiều.
Tống Dập im lặng một lúc, chỉ thấp giọng nói: "Chuyện này trước tiên đừng nói ra ngoài, chờ tháng sau ta đi tham gia điện thí, xem có cơ hội dò la tin tức hay không."