Cố Tâm Nguyệt dẫn dắt các nữ nhân trong nhà, bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc tất niên.
Chờ cho đến khi trời sẩm tối, phòng ăn ở sân trước bắt đầu dọn lên những món ăn thịnh soạn.
Nồi lẩu thịt dê nóng hổi đặt ngay chính giữa, nước lẩu sôi sùng sục.
Hương thơm nồng nàn hòa quyện trong hơi nóng lan tỏa khắp nơi.
Thịt bò hầm, rau củ thập cẩm, dưa leo trộn giấm, vịt quay, gà nướng, trứng da trộn đậu phụ.
Cá quế hấp, tứ hỉ hoàn tử, tôm nốn xào măng tây, sườn xào chua ngọt, sườn heo kho tàu, móng giò om.
Đậu phụ Ma Bà, địa tam tiên, rau hẹ xào, rau cải nấm hương, cà tím băm thịt, măng hầm dầu.
Sáu món nguội, sáu món mặn, sáu món chay.
Thêm vào đó là lẩu thịt dê, cháo Bát Bảo và bánh bao hấp.
Bàn tiệc thịnh soạn thế này, cả phủ Thanh Châu cũng hiếm có.
May mà Cố lão đầu và Cố Đại Sơn đã cẩn thận chuẩn bị một chiếc bàn tròn cực lớn.
Trên chiếc bàn tròn lớn còn có một cái bàn xoay nhỏ, như vậy, cho dù bàn lớn, chỉ cần xoay một cái là mọi người đều có thể dễ dàng gắp được món mình thích.
Chờ thức ăn đã dọn lên hết, mọi người vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cố Tam Thanh vừa mở cửa, nhìn thấy người đến là Tân Tranh và A Tùng, vội vàng mời bọn họ vào nhà.
Vừa bước vào cửa, hương thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi, hơi ấm ấp lan tỏa khắp người, khác hẳn với cái giá rét bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-511.html.]
Cố Tam Thanh vội vàng mời hai người ngồi xuống: "Ta còn tưởng hai người không đến nữa chứ?"
Tân Tranh cười áy náy: "Trên đường đi băng trơn nên muộn mất chút thời gian, vốn dĩ ta ngại không muốn tới, nhưng mà nghĩ lại, một mình đón năm mới quả thật có chút thê lương, nên ta đành mặt dày dẫn theo A Tùng đến đây xin bữa cơm."
"Không sao, chỉ là thêm hai đôi đũa mà thôi, ngày Tết nhất định phải đông người mới vui."
Tần Tranh nhìn mâm cơm đầy ắp, thầm nghĩ: Quả nhiên mặt dày mới có thịt ăn, hắn đã đến đúng chỗ rồi
Mọi người nâng ly chúc mừng, sau đó bắt đầu gắp thức ăn.
Trong chốc lát, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt.
Mấy chén rượu vào bụng, Cố lão đầu đã có chút men say, ông ta bắt đầu thốt lên: "Giá mà có Tiểu Lục ở đây thì tốt biết mấy!"
Cố Đại Sơn cũng phụ họa: "Phải đấy, Tiểu Lục không có ở đây quả thật là một điều đáng tiếc, mọi người nói chúng ta đã tìm khắp phủ Thanh Châu rồi, tại sao vẫn bặt vô âm tín thế này."
Tống Dập thấy hai người đã uống hơi nhiều, liền an ủi: "Nhạc phụ, đại ca, đừng sốt ruột, không có tin tức chính là tin tốt, qua năm chúng ta lại tiếp tục tìm!"
"Đúng vậy, qua năm ta cũng sẽ nhờ người dò hỏi giúp." Tân Tranh cũng lên tiếng: "Mọi người đừng quá lo lắng, Tiểu Lục cát nhân ắt có thiên tướng.”
Nghe vậy, đáy mắt Cố Tâm Nguyệt cũng thoáng qua vẻ ảm đạm, nhớ về đêm ba mươi năm ngoái.
Nhớ lúc ấy, Cố Tiểu Lục suốt ngày gọi nàng là tỷ tỷ, tỷ tỷ.
Nhớ đến Ngô Phi Vũ, người không phải là đệ đệ ruột của nàng nhưng lại tình cảm hơn cả đệ đệ ruột, trước kia hắn thích nhất là ăn cơm nàng nấu, cũng không biết hôm nay 30 Tết, hai người bọn họ có ăn uống ngon miệng hay không.
Xa cách mấy tháng, nàng cũng có chút nhớ nhung.
Tống Dập thấy đáy mắt nàng thoáng qua vẻ ảm đạm, hắn vừa định quay sang an ủi, chợt nghe thấy tiếng đập cửa.
Cố Tam Thanh vội vàng đứng dậy đi mở cửa lần nữa, lần này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.