Nhờ mọi người giúp đỡ, Hứa Thị rất nhanh đã thích nghi với cuộc sống mới.
So với trước kia một mình ở trong Hầu phủ, canh giữ cái sân trống trải lạnh lẽo kia, Hứa Thị hiển nhiên thích cuộc sống náo nhiệt hiện tại hơn.
Mỗi ngày mở mắt ra là cả nhà cùng nhau ăn sáng.
Thanh Hoan hễ rảnh rỗi là lại đến bầu bạn với bà, giúp bà thu xếp mọi việc trong cuộc sống, rõ ràng cơ thể bà đã hồi phục nhiều rồi, ấy vậy mà nàng ấy vẫn coi bà như bệnh nhân mà chăm sóc tỉ mi. Hai hài tử ở nhà khá nhiều, thường chọc cho bà vui vẻ, cuối cùng cũng để bà được hưởng niềm vui gia đình sum vầy, con cháu quây quần.
Trước kia, Hứa Thị và Trương Thị ở trong thôn cũng đã quen biết bà, hai người cũng thường hay kể cho bà nghe những chuyện thú vị xảy ra trong thôn, coi như bù đắp cho bà một khoảng thời gian trống vắng.
Thuốc Cố Tâm Nguyệt đưa trước đó gần như không cần uống nữa, Ngọc Nương lại căn cứ vào tình trạng hồi phục của bà mà điều chỉnh lại đơn thuốc, phần còn lại chỉ cần từ từ điều dưỡng là được.
Thêm vào đó, dạo này Cố Tâm Nguyệt cũng luôn bồi bổ cho bà đủ loại canh bổ, Từ Thị cảm thấy cơ thể mình so với trước kia ở trong thôn còn tốt hơn.
Mấy ngày nay Tống Chính Quang chứng kiến cảnh này, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Ngày thường ông ta luôn nghiêm nghị, mấy hôm nay lại vui đến nỗi mặt mày hớn hở.
Ban ngày, ông ta vừa bận rộn đưa hàng, vừa bận việc quán xá, còn phải nghĩ cách dò la tin tức của Tiểu Lục ở trong thành.
Chỉ đến tối mới có thể ở bên Từ Thị.
Trước khi ngủ, Từ Thị đặc biệt bưng nước nóng đến cho Tống Chính Quang ngâm chân. Tống Chính Quang bôn ba mười mấy năm, trong lòng chợt ấm áp, ông ta vội vàng ngồi xuống: "Tiểu Giảo, hay là nàng ngâm trước đi, ta chạy bên ngoài cả ngày rồi, bẩn lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-507.html.]
Từ Thị không đồng ý: "Hôm nay chàng vất vả rồi, chạy nhiều nơi như vậy, chắc là mệt rồi? Chàng ngâm trước ởi, ta một lát nữa lại ngâm."
Hốc mắt Tống Chính Quang đỏ bừng, trực tiếp cởi tất của Từ Thị ra, đặt vào chậu nước nóng: "Ta không sao, cơ thể nàng quan trọng hơn."
Bao năm nay nay đây mai đó, ông ta đã sớm quên mất cảm giác có nương tử sưởi ấm là gì, huống chi là có người chăm sóc cuộc sống của mình tỉ mỉ như vậy.
Từ Thị cúi đầu nhìn ông ta, cũng không khỏi đau lòng: "Cùng ngâm đi."
Tống Chính Quang vừa định từ chối, nhưng ngẩấng đầu lên nhìn thấy Từ Thị không hề chê bai, liền gật đầu: "Được, cùng ngâm."
Ngâm chân xong, hai người nằm trên giường, lúc này Từ Thị mới tỉ mỉ hỏi thăm mười mấy năm nay, ông ta đã sống như thế nào.
Tống Chính Quang không dám không nói, nhưng cũng không dám nói thật.
Ông ta chỉ đành đơn giản kể lại chuyện sau khi bị bắt đi lính, ông ta đã làm thế nào từ một tiểu tốt trở thành ngũ trưởng, rồi đến đội trưởng, làm thế nào để quản lý gần trăm binh sĩ dưới trướng.
Còn về sau này ông ta bị bắt làm tù binh như thế nào, trốn thoát như thế nào, rồi lại sống sót trong núi sâu như thế nào thì ông ta lựa chọn lướt qua.
Ông ta lại tập trung kể rất nhiều về cuộc sống sau khi gặp các con, mọi người cùng nhau lên núi sẵn bắn, cày cấy, làm thế nào để đến phủ Thanh Châu khai hoang, vào thành.
Từ Thị im lặng lắng nghe, sợ bỏ lỡ bất kỳ đoạn quá khứ nào của ông ta.
Chỉ thấy bà khi thì khóc, khi thì lại CƯời.