Từ Thị gật đầu, đáp: "Đúng vậy, đều ở kinh thành cả, cũng không phải quá xa, nếu phụ thân và mẫu thân nhớ con, có thể nhắn người gửi thư, con sẽ về thăm mọi người."
Từ Uyển Ngưng cũng vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy, sau này con cũng có thể thường xuyên đến thăm cô cô."
Lão phu nhân thấy vậy, giả vờ tức giận nói: "Con nha đầu này, ta thấy con muốn đi thăm cô cô là giả, muốn đi ăn cái gì lẩu mới là thật."
"Tổ mẫu, người đừng vạch trần con trước mặt nhiều người như vậy chứ." Từ Uyển Ngưng làm nũng nói.
Hai bà cháu một người hát một người phụ họa, không khí rõ ràng đã dịu đi phần nào.
Hơn nữa Hầu phu nhân cũng không còn thái độ khinh thường như lúc trước, không những không khinh thường, mà bà ta còn âm thầm nghĩ, tiểu muội muội này ở Hầu phủ cũng đã lâu như vậy, chỉ riêng việc bốc thuốc chữa bệnh cho bà cũng đã tiêu tốn không ít bạc.
Chờ đến khi bà quay về, ngày sau nếu như phát đạt, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ Hầu phủ một chút.
Cho dù không nói đến chuyện bạc, ít nhất sau này bà ta dẫn tỷ muội đến cửa tiệm ăn uống cũng có thể miễn phí chứ? Đám người Cố Tâm Nguyệt làm sao biết được suy nghĩ của Hầu phu nhân, càng không cân phải nói một Hầu phủ lớn như vậy mà lại thiếu bạc đến mức độ này à?
Bọn họ chỉ cảm thấy bà ta không tiếp tục gây khó dễ nữa, coi như là ngầm đồng ý cho bọn họ đón Từ Thị về.
Còn Hầu gia, từ lúc bước vào cửa, ông ta vẫn luôn mang vẻ mặt nghiêm nghị nhìn mọi người, không hề có ý định nhượng bộ.
Nhìn thấy phu nhân nhà mình nhanh chóng chịu thua như vậy, vốn là người chung gối chăn, sao ông ta không biết bà ta đang toan tính điều gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-505.html.]
Nhưng mà ngần ấy năm qua, ông ta thân là con trưởng của Hầu phủ, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, sao có thể để tâm đến những ân huệ nhỏ nhặt này?
Hầu gia liếc nhìn phu nhân một cái, sau đó mới thản nhiên lên tiếng: "Phụ thân, mẫu thân, con cảm thấy chuyện tiểu muội dọn ra ngoài vẫn nên bàn bạc kĩ càng hơn.”
"Tuy rằng hai đứa không lo ăn ở, nhưng mà việc chường mặt ra ngoài làm ăn buôn bán rốt cuộc cũng không hay lắm, dù sao tiểu muội cũng là thiên kim của Hầu phủ."
"Chi bằng chờ đến khi nào Tống Dập thi xong khoa thi mùa xuân năm sau rồi hãy đón muội ấy về? Nếu như có thể thi đỗ, chẳng phải là song hỷ lâm môn à?"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều hơi thay đổi.
Lời này ngầm ý chính là, lỡ như ở bên ngoài làm ăn buôn bán, bị mất mặt chẳng phải là mất mặt Hầu phủ à?
Nếu như Tống Dập có thể thi đỗ, mọi chuyện đều dễ nói.
Lỡ như thi không đỗ, hừ hừ...
Sắc mặt Từ Thị cũng lập tức lạnh xuống, trước đó bà rõ ràng đã nói với ca ca, bất kể tình huống nào, lần này bà nhất định phải đi.
Vì sao ông ta còn muốn trăm phương nghìn cách ngăn cản?
Chỉ thấy bà nhẫn nhịn cơn giận, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Ca ca, bất kể Tống Dập có thi đỗ hay không, cho dù nó không là gì cả, nó cũng là hài tử của muội, cho dù có phải trở về quê nhà, muội cũng cam tâm tình nguyện đi cùng bọn họ, ca ca yên tâm, chờ muội ra khỏi cửa này, tuyệt đối sẽ không nói với người khác muội là người của Hầu phủ, miễn cho liên lụy đến ca ca." Thấy hai huynh muội giương cung bạt kiếm, không khí sớm đã lạnh đến cực điểm, Hầu phu nhân vội vàng lên tiếng giải vây cho Hầu gia: "Muội muội đừng nên tức giận, Hầu gia chỉ là lo lắng, dù sao trước đó nghe muội nói Tống Dập trì hoãn đã lâu không đọc sách, bỗng nhiên tham gia khoa cử, thật khó nói... Cơ thể muội không tốt, dọn qua đó cũng sợ con cái phân tâm.”