Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 504

Cập nhật lúc: 2025-06-24 12:30:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mà hầu phu nhân lúc nãy còn vênh váo tự đắc, nghe Tống Dập nói xong, sắc mặt bà ta không khỏi lạnh đi, âm thâm nghiến răng ken két.

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt âm thâm tán thưởng Tống Dập, đã không coi vào đâu thì thôi, không cho nữa.

Nàng bèn tiếp lời: "Rượu nho này cũng là tự nhà chúng ta ủ, cách làm là do Tống Dập xem được trong sách ở nước ngoài, tuy nói không đáng giá bao nhiêu bạc, nhưng là tự tay ủ nên yên tâm hơn, hơn nữa rượu vang đỏ này, lão phu nhân và lão hầu gia có thể uống ít một, có thể giúp hoạt huyết. "

"Còn điểm tâm này cũng là tự tay chúng ta nướng, giòn tan, bên trong cho ít đường và dầu mỡ, đặc biệt thích hợp cho người lớn tuổi, ăn vào cũng tốt cho sức khỏe."

Hai vị lão nhân nghe vậy, trên mặt đều lộ ra nụ cười hài lòng.

Sau đó hai người bèn sai nha hoàn cất đồ đi.

Hầu phu nhân thấy không có thứ gì rơi vào tay mình, không khỏi hừ lạnh: "Quả nhiên là đồ nhà quê, tự tay làm chút đồ ăn mà cũng làm ra vẻ quý giá, coi chúng ta như chưa từng thấy à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-504.html.]

Sau đó như nghĩ đến điều gì, bà ta nhịn không được nhắc nhở: "Hầu phủ chúng ta tuy là danh gia vọng tộc, nhưng cũng không nuôi người rảnh rỗi, hơn nữa muội muội đã gả chồng sinh con, nếu cứ ở lì trong phủ, truyền ra ngoài e rằng không hay lắm."

"Hôm trước ta nghe nói hai người định đón muội muội về phủ ở? Hai người tuy rằng mới đến kinh thành, chỗ ở có chút giản dị cũng là lẽ thường tình, nhưng muội muội ta dù sao cũng là khuê nữ xuất giá từ Hầu phủ gia chúng ta, nhỡ đâu thật sự để người khác biết được nội tình, thì thể diện của cả nhà chúng ta đều khó coi, các ngươi nói có phải hay không?"

Từ Uyển Ngưng thấy mẫu thân cứ cố ý gây khó dễ cho đối phương, trong lòng sớm đã không đồng ý, nhưng lại không tiện lên tiếng phản bác, chỉ đành tiếp tục giúp đỡ để mọi chuyện êm đẹp: "Mẫu thân, tuy con chưa từng đến phủ của cô cô, nhưng con đã từng đến cửa hàng của bọn họ, tuy rằng bọn họ mới đến kinh thành, nhưng đã mở được một cửa hàng lớn như vậy, hơn nữa đồ ăn thức uống bán ra đều là độc nhất vô nhị trong kinh thành, buôn bán vô cùng tốt! Xếp hàng mua cũng phải chờ rất lâu đấy."

"ồ?" Hầu phu nhân nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên nói: "Mấy hôm trước đúng là có nghe Uyển Ngưng nói ở kinh thành mới mở một tiệm lẩu rất đặc biệt, không ngờ lại là của nhà các ngươi mở à?" Vừa nghĩ đến những lời khen ngợi của Uyển Ngưng lúc nãy, lại nhìn trang phục và trang sức trên người bọn họ, trong lòng bà ta không khỏi có chút thuận mắt hơn.

Hầu phu nhân cúi đầu nhấp một ngụm trà, che giấu sự tính toán trong mắt, một lúc sau, bà ta mới ngẩng đầu lên, làm như vô tình hỏi: "Hiện nay muốn mở một tiệm ăn ở kinh thành không phải chuyện dễ dàng gì, chỉ biết kinh doanh thôi là chưa đủ, còn phải có người chống lưng mới được, thu nhập của tiệm các ngươi chắc hẳn không tệ chứ?"

Cố Tâm Nguyệt mím môi, thản nhiên đáp: “Cũng tạm, dù sao chúng ta cũng không chỉ trông cậy vào cửa tiệm mà sống." Nói xong, Cố Tâm Nguyệt còn nháy mắt với Tống Dập.

Tống Dập thấy nàng có chút tinh nghịch, liên cong môi: "Cung kính thưa lão phu nhân và lão Hầu gia, hiện tại phủ đệ của chúng ta ở kinh thành cũng đủ rộng rãi, đón mẫu thân về cũng đủ chỗ ở, sẽ không để mẫu thân phải chịu khổ."

Loading...