Nói xong, ánh mắt bà ta liếc nhìn những món đồ mà mọi người mang đến, khóe miệng còn mang theo vẻ chế giễu mờ ám.
Giọng nói bà ta nghe có vẻ nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng lại khiến người ta nghe vào tai cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cố Tâm Nguyệt nhướng mày, thầm đảo mắt một cái.
Nàng vốn có lòng tốt, nể mặt mẫu thân chồng nên nàng đã tự tay chuẩn bị chút đồ mang đến đây.
Bà ta còn chưa nhìn đã tỏ vẻ chướng mắt thế kia.
Chẳng qua, mục đích bọn họ đến đây chỉ là để đón mẫu thân chồng về, còn những người khác nghĩ thế nào, vốn chẳng quan trọng.
Cố Tâm Nguyệt thản nhiên đáp: "Không tốn bao nhiêu bạc, đều là thức ăn thường ngày trong nhà, một chút tâm ý mà thôi. "
Bầu không khí nhất thời im lặng, Từ Uyển Ngưng vội vàng đứng dậy giảng hòa: "Những thứ Cố nương tử chuẩn bị, đều là... đều là đồ ngon cả, để ta xem."
Nói rồi, nàng ta liên bước lên mở một cái hộp, bên trong chất đầy táo đỏ và ngân nhĩ, xếp ngay ngắn chỉnh tê.
Hai thứ này ở hầu phủ cũng không tính là quý hiếm gì, nhưng theo chi tiêu hiện tại của phủ bọn họ thì đúng là không được thưởng thức loại ngân nhĩ và táo đỏ phẩm chất tốt như vậy.
Từ Uyển Ngưng cầm trên tay, ngạc nhiên thốt lên: "Mẫu thân, người xem, táo đỏ này từng quả đều căng mọng lại to như vậy, còn cả ngân nhĩ nữal Cho dù là ở kinh thành cũng là loại hiếm có, ít nhất cũng phải mấy chục lượng bạc một cân đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-503.html.]
Hầu phu nhân đang uống trà, nghe Uyển Ngưng nói vậy suýt nữa thì bị sặc.
Quay đầu nhìn ngân nhĩ trong tay Uyển Ngưng, bà ta tức thì nín thở, trời ạI
Đã lâu rồi bà ta chưa được thấy ngân nhĩ và táo đỏ phẩm chất tốt như vậy, nhưng vừa nghĩ đến lời mình vừa nói, bà ta liền che giấu vẻ ngạc nhiên trên mặt, thốt lên: "Cũng thật có lòng, nhưng con cũng không cần phải làm quá lên như vậy, phủ ta đâu phải là không có, ít nhất cũng không thiếu chút đồ ăn này, đều là người một nhà cả, muội muội thật sự không cần thiết phải cố gắng thể diện như vậy."
Cố Tâm Nguyệt khẽ nhếch môi: "Không phải đâu, nhà ta ngày thường cũng ăn loại này, loại kém hơn cũng không chọn được."
Hầu phu nhân tuy nhất thời không hiểu nổi tại sao nhà này lại huênh hoang như thế, nhưng ánh mắt bà ta nhìn mấy món quà đã thay đổi, khi nhìn sang những chiếc hộp khác thì trong lòng đã âm thầm mong chờ.
Chỉ riêng hộp ngân nhĩ và táo đỏ này cũng đủ để bà ta khoe khoang với đám tỷ muội kia nửa ngày rồi.
Cũng để cho những kẻ đó thấy, ngày thường bọn họ thích khoe khoang đủ điều, chẳng phải là thấy hầu phủ mấy năm nay sa sút hay sao.
Nếu bà ta có thể lấy mấy thứ này, mời các tiểu thư kia đến tụ họp, thêm cả rượu nho và các loại điểm tâm mới lạ kia nữa, chắc chắn cũng vãn hồi được không ít mặt mũi cho bà ta.
Hầu phu nhân đang âm thầm mừng thầm, nào ngờ Tống Dập lại bỗng nhiên đứng dậy: "Chúng ta mới đến kinh thành, đây chỉ là chút quà mọn không đáng giá, hầu phủ gia đại nghiệp đại, chắc hẳn hầu phu nhân cũng không coi vào đâu, vậy nên lần này chỉ chuẩn bị một phần cho lão phu nhân, mong lão phu nhân đừng chê, xem như chút tâm ý của vãn bối."
Nghe vậy, trên mặt lão phu nhân nở nụ cười, đừng tưởng bà không nhìn ra tâm tư của con dâu.
Miệng thì nói không coi vào đâu, nhưng ánh mắt bà ta đã sáng rực lên rồi.
Ngay từ đầu, người ta đến đây đã nói là tặng bà già này chút đồ ăn, thế mà bà ta lại dám tỏ vẻ chê bai, chê bai xong thì thôi, còn định chiếm luôn số đồ ăn này!