Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 500

Cập nhật lúc: 2025-06-24 10:02:12
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Uyển Ngưng chợt nghĩ đến, đúng vậy, nếu nàng ta thường xuyên đến đây, chẳng phải có thể không cần hẹn trước mà đến ăn lẩu, há chẳng phải càng thêm mỹ mãn à?

Không chỉ là lẩu, ngay cả trái cây và điểm tâm mà chưởng quầy xem như trân bảo, há chẳng phải mỗi lần đến, nàng ta đều có thể ăn được à?

Nghĩ đến đây, trên mặt Từ Uyển Ngưng hiện lên vẻ đắc ý: "Được, cô cô, đến lúc đó nếu người dọn ra ngoài, con sẽ thường xuyên đến thăm người."

Hai người trở về phủ. Nghỉ ngơi một lát, Từ Thị liên đứng dậy đi đến viện của lão phu nhân và lão hầu gia.

Vừa vào cửa, lão phu nhân liền vui mừng nói: "Bệnh của Giảo Giảo thật sự đã khỏi hẳn rồi à? Bây giờ sắc mặt của con trông tốt hơn nhiều rồi, hôm nay tâm trạng tốt à? Thế mà lại nhớ đến việc qua đây dùng bữa tối với chúng ta."

Từ Thị đi theo ngồi xuống, nũng nịu nói: "Mẫu thân, trước đó không phải do con lo lắng cơ thể không tốt, lây bệnh cho mọi người hay sao, bây giờ con cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều rồi, liền đến đây bồi bạn với phụ thân mẫu thân nhiều hơn.”

Thấy bà quả thật đã khỏe hơn nhiều, trên mặt hai vị lão nhân đều lộ ra nụ cười an ủi.

Sau bữa tối, Từ Thị bèn kể chuyện đã tìm được người nhà cho mọi người.

Lúc này Lão hầu gia và lão phu nhân mới kịp phản ứng, thì ra là bởi vì bà tìm được phu quân và hài tử, bệnh này mới khỏi hẳn.

Tuy khó tin, nhưng hai người cũng vui mừng thay bà, ít nhất sau này, căn bệnh này coi như có cách chữa trị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-500.html.]

Vừa hay lúc ấy, Hầu gia cũng mới xong việc bên ngoài, bèn sang thỉnh an hai vị lão gia.

Thấy sắc mặt muội muội đã tốt hơn nhiều, trong lòng ông ta cũng thấy vui mừng, nhưng khi nghe nói bà đã tìm được người thân thì sắc mặt ông ta lại có chút thay đổi.

Ông ta không khỏi nói: "Muội muội tìm lại được người nhà vốn là chuyện vui, nhưng nhà chúng ta hai năm nay ở kinh thành vốn dĩ đã vì chuyện của nhị phòng mà náo loạn, nếu để người khác biết đại phòng chúng ta lại nhận thêm nhiều bà con quê mùa như vậy, chẳng phải là để người ta chê cười à?"

Từ Thị ban đầu còn đầy vui mừng, bà bỗng chốc ngẩn người, lầm bẩm: "Huynh trưởng đã từng đồng ý với muội, giúp muội đi tìm bọn họ trở về, tại sao hiện giờ bọn họ đã ở ngay trước mắt, mà muội lại không thể nhận?".

Hầu gia thở dài: "Bao nhiêu năm qua, nhà ta vẫn luôn nói với bên ngoài là cơ thể muội yếu ớt, phải ở trong phủ dưỡng bệnh, nếu để người khác biết chuyện năm xưa muội bị người ta bắt cóc, chẳng phải là hủy hoại thanh danh của Hầu phủ à?"

Nghe vậy, Từ Thị không khỏi lạnh lòng, thì ra cái gọi là tình thân trong mắt huynh trưởng lại không bằng danh tiếng của Hầu phủ.

Thế nhưng đó đều là người thân mà bà ngày đêm mong nhớ, còn quan trọng hơn cả tính mạng của bài

Huống chi năm đó bà cũng là bị kẻ thù hãm hại, vất vả lắm mới thoát khỏi ma trảo, bắt đầu lại cuộc sống mới.

Bà không trộm cắp, không lừa gạt, vẫn luôn dựa vào nỗ lực của bản thân nuôi hài tử khôn lớn, tại sao lại hủy hoại danh tiếng của Hầu phủ?

Nghĩ kỹ lại, Từ Thị bỗng chốc cảm thấy nản lòng, nhẹ giọng nói: "Vốn dĩ bệnh tình của muội cũng không sống được bao lâu nữa, chi bằng huynh trưởng cứ coi như muội đã c.h.ế.t đi, không bằng cứ để muội rời khỏi phủ trước, rồi tuyên bố với bên ngoài rằng muội đã mất, coi như thành toàn cho muội muội đoàn tụ cùng gia đình”.

Loading...