Có vài loại quả lại không phải là trái cây theo mùa.
Còn có những quả nhỏ đỏ rực, tuy nàng ta chưa từng ăn nhưng nhìn vô cùng hấp dẫn.
Từ Uyển Ngưng ngừng lời muốn nói ra, liền đổi giọng: "Khụ, đồ ngươi đưa có ăn được không đấy? Không có độc chứ?”
Cố Tam Thanh hừ lạnh một tiếng, định bưng đĩa hoa quả đi.
Hắn lập tức bị nàng ngăn lại: "Ta chỉ hỏi thôi, đâu có nói là không ăn, dù sao cũng ăn ở trong tiệm ngươi, nếu ăn xong bị hỏng cái gì, cả nhà ngươi cũng đừng hòng chạy thoát. " Nói rồi, nàng ta liên cầm một quả đỏ đỏ, bỏ vào trong miệng.
Cắn một miếng, hai mắt Từ Uyển Ngưng bỗng sáng lên.
Không bao lâu, nàng ta đã ăn hết sạch cả đĩa hoa quả.
Phải nói, nàng ta vừa ăn nhiều đồ cay nóng như vậy, giờ lại ăn thêm những quả mọng nước này, thật sự là thoải mái!
Từ Uyển Ngưng nhìn đĩa hoa quả trước mặt bị mình bất cẩn ăn sạch sẽ, liên có chút ngượng ngùng.
Nàng ta vừa định đứng dậy đi tìm cô cô, liền bị Cố Tam Thanh đi vào ngăn lại.
Từ Uyển Ngưng trừng mắt nhìn hắn: "Sao thế? Không muốn để ta đi à?"
Cố Tam Thanh nhịn cười nhạo, cười híp mắt đặt chiếc bánh ngọt nhỏ trong tay lên trước mặt nàng ta: "Đây là bánh muội muội ta mới nướng, ngươi có muốn ăn thử không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-498.html.]
Từ Uyển Ngưng cúi đầu nhìn, chỉ thấy từng miếng từng miếng bánh nhỏ xinh xắn, bên trên còn được phết một lớp màu trắng, nhìn nhỏ nhắn tỉnh xảo, còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Lời từ chối vừa định nói ra lại bị nuốt xuống, nàng ta bèn xoay người trở lại chỗ ngồi: "Nể tình ngươi có thành ý như vậy, ta sẽ ăn thử, nhưng nói trước, là ngươi ép ta ăn, ta có thể không trả bạc cho ngươi."
"Hừ, đã mời ngươi, ta đây tất nhiên sẽ không keo kiệt đòi ngươi bạc." Cố Tam Thanh hừ lạnh nói.
Từ Uyển Ngưng vốn dĩ đã ăn no lắm rồi, vừa rồi lại ăn nhiều hoa quả như vậy, bánh ngọt này thực sự có chút ăn không nổi, nhưng nàng ta vẫn nhịn no bụng, từng miếng từng miếng nhỏ ăn một cái.
Một cái ăn chưa thỏa mãn, nàng ta lại chậm rãi thưởng thức hết cái thứ hai.
Sau khi cho hai cái bánh vào bụng, nàng ta thực sự ăn không nổi nữa, liền quay sang căn dặn nha hoàn bên cạnh: "Số còn lại gói lại mang về." Sau đó nàng ta lại nhíu mày hỏi Cố Tam Thanh: "Ngươi hôm nay là thế nào vậy? Tại sao lại tốt bụng như vậy? Vậy mà lại đưa nhiều đồ như vậy tới cho ta ăn miễn phí?"
Trên mặt Cố Tam Thanh hiện lên nụ cười nhạt: "Ta thấy ngươi hôm nay vừa đích thân đến cửa tạ ơn, lại còn mang nhiều quà cáp đến như vậy, chắc hẳn chuyện trước kia ngươi đã biết sai rồi, nể mặt ngươi tặng nhiều đồ như vậy, ta sẽ không so đo với ngươi nữa."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Từ Uyển Ngưng lại từ từ rạn nứt.
Nàng ta không thể tin nổi chỉ vào Cố Tam Thanh: "Ngươi, ngươi... Ai đến xin lỗi ngươi!"
Cố Tam Thanh giả vờ không biết hỏi: "Không phải tới xin lỗi, vậy vừa rồi ngươi ăn nhiều đồ ăn ngon của ta như vậy, sao ngươi không nói? Đó đều là muội muội ta cố ý làm cho ta đấy!"
"Bao nhiêu bạc, bản tiểu thư trả ngươi là được!" Từ Uyển Ngưng tức giận nói.
"Món ăn này rất quý giá, cả kinh thành này cũng không mua được, tiệm chúng ta cũng không bán ra ngoài, hay là ngươi xin lỗi ta một tiếng, ta sẽ không lấy bạc của ngươi nữa.”
"Hừ, dù sao bản tiểu thư đã ăn vào bụng rồi, ta không xin lỗi đấy, ngươi có thể làm gì ta?" Từ Uyển Ngưng phồng má hờn dỗi nói.