Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 497

Cập nhật lúc: 2025-06-24 10:02:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ai ngờ người được phái đi báo lại, thôn Lê Hoa đã sớm không còn một bóng người, dân chúng đều chạy nạn về phương nam.

Điều này khiến Từ Thị hoàn toàn tuyệt vọng.

Từ đó bệnh cũ của Từ Thị tái phát, lại không may mắc thêm bệnh lao phổi, cứ thế mà uống thuốc, dưỡng bệnh, sớm không còn hy vọng sống nữa.

Đúng lúc bà tuyệt vọng nhất, không ngờ ông trời lại đưa cả nhà đến trước mặt bà.

Từ Thị nói ngắt quãng xong, như chợt nhớ ra điều gì, bà liên vội vàng đề nghị với Tống Chính Quang: "Hay là các ngươi theo ta về Hầu phủ, giờ đã vất vả lắm mới tìm được các ngươi, ta một ngày cũng không muốn xa các con nữa, huynh trưởng và mẫu thân ta đã đồng ý đi tìm các ngươi, chắc chắn sẽ không làm khó chúng ta. ˆ

Tống Chính Quang mím môi, không nói gì.

Nếu Hầu phủ thật lòng muốn nhận bọn họ, có lẽ đã không chờ đến tận bây giờ.

Huống chỉ cả nhà bọn họ sống ở đây thoải mái, tự tại, hoàn toàn không muốn quay về cái nơi gọi là Hầu phủ kia.

Tống Dập thấy phụ thân khó xử, bèn đề nghị với mẫu thân: "Mẫu thân, chuyện này không gấp, hay là để người về thương lượng trước đã, bây giờ chúng ta ở kinh thành cũng có nhà, chỗ ở cũng đủ, hay là mẫu thân dọn ra ngoài sống cùng chúng ta?”

Ban đầu Từ Thị cho rằng bọn họ mới đến kinh thành, e rằng còn chưa kịp tìm nhà.

Huống chi nhà mình điều kiện thế nào, bà rất rõ.

Nhưng nghĩ lại, bọn họ vừa đến kinh thành đã mở một quán lẩu lớn như thế, bà bèn hiểu ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-497.html.]

Bà vội vàng gật đầu: "Là ta nhất thời hồ đồ, hay là ta dọn ra ngoài sống cùng các ngươi, còn cái Hầu phủ kia ta cũng ở đủ rồi, chờ lúc ta vê sẽ thương lượng với huynh trưởng, mấy hôm nữa các con qua đó bái kiến, dù sao cũng là trưởng bối."

Tống Dập gật đầu: "Vâng, để mẫu thân về thương lượng trước đã, hai hôm nữa con sẽ cùng phụ thân đến đón người."

Hai chữ "đón về" bất chợt chạm vào lòng Từ Thị, chỉ thấy bà rưng rưng lệ gật đầu: "Được, được."

Cố Tâm Nguyệt thấy trời cũng không còn sớm, Từ Uyển Ngưng bên kia cũng sắp dùng bữa xong, liền khuyên nhủ Từ Thị: "Mẫu thân, nói chuyện lâu rồi, người mau ăn thử hương vị lẩu của chúng con xem sao? Dù sao bây giờ chúng ta cũng đã đoàn tụ, sau này còn nhiều thời gian tâm sự.” Từ Thị gật đầu lia lịa: "A Nguyệt nói đúng, ta ăn ngay đây, nào, chúng ta cùng ăn."

Trong phòng riêng bên kia, Từ Uyển Ngưng đã dùng bữa gần xong.

Nghĩ đến việc bên cô cô vẫn chưa có động tĩnh gì, nàng ta bèn định đứng dậy đi xem sao.

Ai ngờ, nàng ta vừa đứng dậy, cửa phòng nàng ta bỗng bị người ta đẩy bật ra.

Nàng ta ngước mắt lên nhìn, thì ra là vị chưởng quây ở dưới lầu.

Ban đầu nàng ta định trước khi rời đi nhất định phải gặp mặt hắn một lần, không ngờ hắn lại tự mình lên đây. Từ Uyển Ngưng ngồi xuống lại, nhếch mép, giọng nói có vài phần châm chọc: "Ồ, chưởng quầy kiêm luôn cả việc chạy bàn à?"

Cố Tam Thanh không chỉ không tức giận, ngược lại khóe mắt còn ánh lên vẻ lấy lòng.

Hắn tự tay đặt khay đồ trên tay xuống trước mặt nàng ta, dịu giọng nói: "VỊ cô nương này là khách quen của quán chúng ta, hôm nay lại mang nhiều quà đến như thế, ta đích thân đưa ít hoa quả đến."

Nghe vậy, trong lòng Từ Uyển Ngưng bất giác vui như hoa nở, không ngờ nam nhân này lại chủ động làm lành?

Nàng ta vừa định cằn nhằn vài câu, nhưng ánh mắt lại liếc về phía đĩa hoa quả trước mặt, chỉ thấy bên trong có rất nhiều loại quả.

Loading...