Nói xong, nàng liền đuổi theo Ngọc Nương ra ngoài.
Thấy hốc mắt Ngọc Nương hơi đỏ lên, Cố Tâm Nguyệt dè dặt hỏi: "Ngọc Nương, ngươi không sao chứ?"
Ngọc Nương khẽ lắc đầu cười: "Ngươi đừng hiểu lầm, cha chồng của ngươi chờ đợi mẫu thân ngươi mười mấy năm, giờ đây cuối cùng cũng được như nguyện, ta thật lòng cảm thấy vui mừng thay cho ông ta, ta chỉ là thấy gia đình các ngươi đoàn tụ, bỗng nhiên có chút nhớ nhà."
Ngọc Nương rời xa quê hương, người thân cũng đã không còn trên cõi đời này.
Cái gọi là nhớ nhà, cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến bản thân ở hiện đại, chẳng phải cũng giống như vậy à?
Cho nên nàng vô cùng thấu hiểu sự cô đơn của Ngọc Nương, bèn nhẹ nhàng ôm lấy nàng ấy: "Ngọc Nương, hiện tại ngươi có chúng ta, sau này chúng ta chính là người thân của ngươi."
Ngọc Nương ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đầy chân thành của Cố Tâm Nguyệt, mỉm cười gật đầu: "Đi thôi, ta cùng ngươi đi lấy chút đồ ăn bưng lên, để mẫu thân ăn thử lẩu của chúng ta thì thế nào?" "Được."
Hai người vui vẻ đi vào bếp.
Nghĩ đến Từ Thị vừa mới khỏe lại, không thể ăn cay, nên Cố Tâm Nguyệt liền làm một nồi lẩu cà chua và một nồi lẩu nấm.
Các loại rau củ quả tươi ngon, đồ nhúng lẩu cũng lần lượt được chuẩn bị.
Trên lầu, Từ Thị đang tỉ mỉ kể cho mọi người nghe những chuyện xảy ra trong những năm qua.
Từ Thị vốn là tiểu nữ nhi của Võ An hầu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-496.html.]
Từ nhỏ, bà đã được ca ca và phụ mẫu hết mực cưng chiều, nào ngờ năm 18 tuổi, vì phụ thân đắc tội với kẻ thù ở triều đình, bản thân bà lại bị lừa bán đến Thanh Châu, sau đó bà may mắn trốn thoát, trốn vào núi Đại Thanh.
Sau một trong thời gian dài sợ hãi và bôn ba, cuối cùng bà ngất xỉu trên núi, sau đó được Tống Chính Quang cứu xuống núi.
Sau khi tỉnh lại, bà liên động lòng trước vẻ ngoài cao lớn tuấn tú của Tống Chính Quang, sau đó hai người nên duyên thê tử chồng, đầu tiên là tìm được Tống Phú Quý, sau đó lần lượt sinh ra Tống Dập và Thanh Hoan.
Bà nghĩ nếu quay về kinh thành, dựa vào tính cách của phụ mẫu và ca ca, chắc chắn sẽ không thừa nhận Tống Chính Quang, Từ Thị bèn bỏ ý định hồi kinh tìm người thân. Huống chi bà cũng đã chán ghét cuộc sống ở kinh thành, chi bằng ở chốn núi rừng này làm một nông phụ còn vui hơn.
Ban đầu, cuộc sống của cả nhà cũng coi như viên mãn.
Nhưng nào ngờ năm Tống Dập 8 tuổi, Tống Chính Quang bị bắt đi lính, từ đó cuộc sống của gia đình liên sa sút.
Nam nhân trong nhà bặt tin tức, Tống Phú Quý cưới Lưu Thị về làm thê tử, trong nhà càng thêm bất an.
Về sau, Tống Dập thi trượt, rước Thu Nguyệt về lại gặp cảnh sinh non.
Khi ấy, bà bất chấp trời đông giá rét đến thôn bên cạnh mời bà đỡ, nào ngờ cơ thể bà vì mệt mỏi lâu ngày, không gượng được nữa, ngất lịm giữa đường.
Khi bà tỉnh dậy, phát hiện bản thân đã được đưa về Hầu phủ thì đã là một tháng sau.
Sau khi tỉnh lại, Từ Thị liền đòi về thôn Lê Hoa.
Ai ngờ huynh trưởng lại lấy cớ bà sức khỏe yếu cần tĩnh dưỡng, nhất quyết không cho bà quay về.
Vì thanh danh của Hầu phủ, cả nhà đều không đồng ý đón hài tử về, chỉ đồng ý phái người đưa chút bạc về, để hai hài tử được cơm no áo ấm.
Thấy sự tình không có đường xoay chuyển, Từ Thị bèn sinh bệnh. Cho đến hơn hai năm trước, Từ Thị vô tình nghe được phủ Thanh Châu gặp nạn đói, bà lại đau khổ van nài nửa tháng, sau đó tuyệt thực mấy ngày, huynh trưởng mới đồng ý phái người về tìm hai hài tử.