Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 495

Cập nhật lúc: 2025-06-24 10:02:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng lẽ trước đây thật sự là chẩn đoán sai?

Ngọc Nương lại một lần nữa bắt mạch, trong lòng ngạc nhiên, chỉ có thể giải thích là do tâm bệnh đã được hóa giải nên bệnh tình của bà mới tốt lên nhiều như vậy.

Nàng ta liền mỉm cười với Từ Thị và Cố Tâm Nguyệt: "Ta cũng thấy lạ, quả thật là đã gân khỏi rồi, phu nhân tiếp tục uống thuốc thêm một thời gian nữa, rồi xem sao."

Từ Thị nghe vậy, quả nhiên như chính mình cảm nhận, trong lòng bà cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Ban đầu bà còn tưởng rằng mình ảo giác, bây giờ xem như cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng bệnh tình của mình làm liên lụy đến mọi người.

Bà liền hỏi Cố Tâm Nguyệt: "A Nguyệt, cha của con, bọn họ..."

Lời còn chưa nói hết, bà liền nghe thấy tiếng bước chân từ cửa truyền đến.

Từ Thị vội vàng vén khăn che mặt lên, nhìn về phía cửa...

Chỉ thấy mấy người mà bà ngày đêm mong nhớ lúc này đang đứng ngay ngắn ở cửa.

Mọi người nhìn thấy bà, đều giống như bị điểm huyệt, ngây ngốc đứng im tại chỗ.

Tống Chính Quang quả thực không dám tin vào mắt mình, tuy đã mười mấy năm trôi qua, nhưng người trước mắt và người trong long ông ta vậy mà chẳng khác là bao.

Chỉ là khuôn mặt vốn tròn trịa, giờ đã gầy đi rất nhiều.

Tống Thanh Hoan phản ứng nhanh nhất, nàng ấy lập tức chạy tới, ôm chầm lấy Từ Thị, khóc nức nở: "Mẫu thân, người rốt cuộc cũng đã trở về."

Tống Chính Quang bước những bước chân luống cuống, cũng đến trước mặt hai mẫu tử, không thể tin được: "Từ Giảo Giảo?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-495.html.]

Những người còn lại dường như không biết tên đầy đủ của Từ Thị, bỗng nhiên nghe Tống Chính Quang gọi như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Người không biết, còn tưởng ông ta đang gọi một cô nương nào đó.

Từ Thị đang nước mắt lưng tròng, thấy ông ta bỗng nhiên gọi mình như vậy, lại nhìn những người khác đang cố nhịn cười, bà không khỏi đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn ông ta một cái.

Tống Chính Quang một chút cũng không muốn rời mắt, chỉ đành gãi đầu cười ngốc nghếch: "Nhất thời kích động nên quên mất."

Cố Tâm Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn Tống Dập ở cửa, thấy hắn cũng ngây ngốc như vậy, đứng thẳng người ở nơi đó. Nếu không phải khóe mắt hắn đỏ hoe, hai tay siết chặt thành nắm đấm, Cố Tâm Nguyệt thật sự tưởng rằng hắn không có phản ứng gì.

Nàng liền vội vàng nháy mắt với hắn: Còn không mau chạy lại đây?

Đôi mắt Tống Dập đỏ hoe, hắn đi tới trước mặt Từ Thị, quỳ thẳng xuống, khàn giọng gọi: "Mẫu thân...”

Ngay sau đó, Từ Thị lại ôm lấy Tống Dập và Thanh Hoan khóc nức nở.

Cố Tâm Nguyệt và Ngọc Nương ở bên cạnh nhất thời không biết nên an ủi như thế nào, bèn nháy mắt với Hoài Cẩn và Tử Du, thấp giọng nói: "Đến gặp nãi nãi đi..." Hai hài tử tay trong tay đi tới, dừng lại bên cạnh Từ Thị.

"Nãi nãi."

Từ Thị nghe thấy giọng nói của hai hài tử, vội vàng ngẩng đầu lên: "Hai hài tử này là..."

"Nãi nãi, con là Hoài Cẩn."

Nãi nãi, con là Tử Du, nãi nãi đừng khóc nữa, khóc lâu mắt sưng sẽ không đẹp đâu."

Từ Thị thấy hai hài tử ngoan ngoãn, đáng yêu như búp bê, trong lòng bà chợt vui mừng khôn xiết, nhịn không được bật cười: "Được, ta không khóc nữa.”

Sau khi nín khóc, cả nhà lại quây quần bên nhau, dường như có vô số lời muốn nói. Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn Ngọc Nương, thấy bóng lưng nàng ta xoay người rời đi có chút cô đơn, liên đứng dậy nói: "A Dập, các ngươi trò chuyện với mẫu thân trước đi, ta đi lấy chút đồ ăn lên."

Loading...