Bà lại cẩn thận chọn hai cây trâm cài tóc, thoa chút phấn hồng lên gương mặt nhợt nhạt, sắc mặt lập tức hồng hào hơn rất nhiều.
Thu dọn xong xuôi, Từ Thị vội vàng đến kho nhỏ của mình, tự tay chọn rất nhiều lễ vật cho nha hoàn mang theo.
Chờ Từ Uyển Ngưng đến, mấy người liền vội vàng ra khỏi phủ, lập tức đi thẳng đến quán lẩu dê.
Xe ngựa vừa dừng, trái tim vốn luôn treo lơ lửng của Từ Thị bỗng chốc hạ xuống, nhưng hai tay vẫn không kìm được mà run lên nhè nhẹ. Từ Uyển Ngưng không để ý kỹ, chỉ lo vui mừng, sau khi xuống xe, nàng ta liền gọi Từ Thị: "Cô cô, đến rồi, mau lên, một lát nữa đến giờ cơm trưa sẽ rất đông người."
Từ Thị đáp một tiếng, vội vàng được đỡ xuống xe.
Vì không muốn thừa nhận bản thân nhát gan, lần này Từ Uyển Ngưng cố ý không đeo mạng che mặt, thoải mái dẫn cô cô mình vào quán.
Vừa vào cửa, nàng ta đã lên tiếng với Cố Tam Thanh: "Chưởng quây, chúng ta đến tìm Ngọc Nương và Cố nương tử."
Cố Tam Thanh vừa ngẩng đầu lên, định lên tiếng hỏi tại sao hôm nay nàng ta không đeo mạng che mặt? Sau đó, hắn liếc mắt nhìn thấy vị phu nhân đeo mạng che mặt phía sau, cùng với nha hoàn bê theo túi lớn túi nhỏ phía sau.
Hắn liền nuốt xuống câu sắp sửa buột miệng, khẽ nhếch môi: "Chờ chút. "
Cố Tâm Nguyệt vốn đã âm thầm tính toán, mẫu thân sắp đến rồi, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nàng liền vội vàng bước nhanh từ phòng bếp ra.
Vừa nhìn thấy mẫu thân, nàng liên mừng rỡ khôn xiết, vội vàng nhẹ giọng căn dặn Tiểu Võ đi tìm Tống Dập và hai hài tử.
Sau đó nàng liền dẫn mẫu thân, Uyển Ngưng và các nha hoàn lên lầu. Cả đám người được đưa vào phòng riêng yên tĩnh nhất, Ngọc Nương cũng vội vàng đi theo sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-494.html.]
Cố Tâm Nguyệt bèn đề nghị với Từ Uyển Ngưng: "Hay là chúng ta dọn một bàn lẩu trước, Từ tiểu muội dùng một chút xem như thế nào?”
Ngọc Nương cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, Từ tiểu thư dùng một chút trước ởi, ta giúp phu nhân kiểm tra lại cẩn thận một chút, sẽ mất một ít thời gian."
Từ Uyển Ngưng vừa định nói không vội, nàng ta có thể chờ cô cô khỏe rồi cùng nhau dùng.
Từ Thị liên nói: "Cũng được, Uyển Ngưng suốt ngày cứ nhắc đến việc muốn đến đây ăn lẩu, con dẫn theo các nha hoàn ởi trước đi, ta và Ngọc Nương ở đây nói chuyện một chút, con đừng ở đây buồn chán."
Từ Thị vừa lên tiếng, Uyển Ngưng cũng không từ chối nữa, sáng nay nàng ta ăn ít, lúc này ngửi thấy mùi thơm từ dưới lầu bay lên, nàng ta quả thật có chút đói bụng.
Nàng ta liền dẫn theo các nha hoàn đến một phòng riêng khác.
Bên kia Cố Tiểu Võ một hơi chạy về nhà, liền hô to với Tống Dập: "Cô phụ, cô cô gọi cô phụ dẫn Hoài Cẩn, Tử Du đến tiệm ngay."
Tống Dập nghe vậy, vội vàng đi tới: "Cô cô ngươi có nói gì nữa không?”
"Không có, chỉ là có một vị phu nhân dẫn theo nha hoàn, mang rất nhiều thứ đến tiệm, cô cô bảo ta mau chóng đến gọi các ngươi." Tiểu Võ đáp.
Tống Dập không hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ cảm thấy có liên quan đến chuyện nàng đi Hầu phủ lần trước.
Hắn lập tức không trì hoãn nữa, vội vàng dẫn hai hài tử đến tiệm.
Trước tiên, Ngọc Nương kiểm tra cho Từ Thị một chút, liền thấy mạch của bà không còn yếu ớt như trước, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là, bệnh lao phổi vốn được cho là bệnh nan y này vậy mà cũng đã gần khỏi hẳn?