"Ừm, cũng được, khá thuận lợi." Cố Tâm Nguyệt tùy ý đáp.
Tống Dập thấy nàng không thuận theo lời mình mà nói tiếp, nhất thời cảm thấy rất không bình thường.
Nếu như ngày thường, không cần hắn hỏi, nàng đã sớm kể từng li từng tí cho hắn nghe.
Còn hôm nay, nàng hình như có chuyện gì đó đang cố ý giấu hắn.
Thấy nàng không chủ động nói, Tống Dập chỉ đành tiếp tục hỏi: "Chuyện gì vui, nói ra để ta cùng vui vẻ."
Cố Tâm Nguyệt xoay người, nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt vẫn tràn đầy ý cười: "Bí mật, chờ mấy ngày nữa ngươi sẽ biết."
Nói xong nàng còn nháy mắt với hắn một cái.
Tống Dập nhìn nàng tinh nghịch như vậy, không khỏi vừa tức vừa buồn cười.
Hắn liền cắn răng hăm dọa: "Tại sao bây giờ không thể nói cho ta biết? Trước đây chúng ta đã nói rõ rồi, có chuyện gì nhất định phải nói cho nhau mà?”
Cố Tâm Nguyệt thấy hắn bắt đầu nghiêm túc, nàng vội vàng đứng dậy, hai tay vòng lên cổ hắn.
"Ta không phải muốn giấu ngươi, mà là muốn cho ngươi một bất ngờ nho nhỏ, ngươi ngoan ngoãn chờ mấy ngày, ta sẽ nói cho ngươi, có được không?”
Nói xong, nàng không chờ hắn từ chối, liên nhón chân hôn lên môi hắn.
Tống Dập nhìn một cái liền biết nàng muốn qua chuyện.
Hắn vốn định đưa tay đẩy nàng ra, nhưng vừa chạm vào đôi môi mềm mại, bóng nước kia, hắn liền không khống chế được mà chìm đắm vào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-493.html.]
Hơi thở nóng rực phả vào tai nàng, hắn thấp giọng nói: "Nếu nàng không chịu nói, vậy ta thu chút lợi tức trước vậy."
Lại khoảng 6-7 ngày trôi qua. Từ lúc Từ Thị dùng thuốc do Cố Tâm Nguyệt đưa cho, mấy ngày nay bà cảm thấy mình dễ thở hơn nhiều.
Lại thêm việc biết cả nhà đã đến kinh thành, bà càng mong mau chóng khỏi bệnh.
Vốn đã không còn hy vọng sống tiếp, giờ đây Từ Thị chỉ muốn mau chóng khỏe lại, bà không chỉ uống thuốc do Cố Tâm Nguyệt đưa mà còn giục nha hoàn mang thuốc Ngọc Nương kê đúng giờ tới.
Trước đây mỗi ngày bà đều không ăn được bao nhiêu, nay cũng không còn kén ăn nữa.
Không có gì khác, con dâu đã dặn, thứ nhất là phải uống thuốc đúng giờ, thứ hai là phải giữ tâm trạng vui vẻ, thứ ba là phải ăn nhiều ngủ nhiều.
Từ Uyển Ngưng thấy cô cô mình bỗng nhiên khỏe lại, cũng vui mừng theo, nàng ta chủ động đề nghị: "Cô cô, con thấy mấy ngày nay, cô cô đã khỏe nhiều rồi, hay là con đi mời Ngọc Nương đến xem cho cô cô?”
Từ Thị đang muốn tìm cớ ra ngoài, bèn đề nghị: "Lần trước không phải con nói lẩu dê nhà bọn họ rất ngon à? Hay là chúng ta cùng đi ăn thử? Bây giờ bệnh tình của ta đã thuyên giảm, khẩu vị cũng tốt lên, hơn nữa chúng ta cũng nên đích thân đến cửa cảm tạ."
Từ Uyển Ngưng thấy cô cô mình vốn không muốn ra ngoài nay lại chủ động muốn đi, bèn sảng khoái nói: "Vâng, vậy con đi nói với tổ mẫu một tiếng, lát nữa chúng ta sẽ đi."
Từ Uyển Ngưng vừa ra khỏi cửa, Từ Thị liền sai nha hoàn chải đầu thay y phục cho mình.
Không còn u ám như trước, bà chọn một bộ y phục màu mật ong, không quá non nớt như màu trứng ngỗng, lại trẻ trung hơn màu tím than.
Quan trọng hơn là, trước đây Tống Chính Quang có lần đi săn được ít bạc mua cho bà một bộ y phục may sẵn màu này, ông ta nói màu này rất hợp với bà.
Khi đó bà còn mắng ông ta không biết cách chỉ tiêu, số bạc mua bộ y phục đó có thể mua được mấy bộ vải.
Tống Chính Quang bị bà mắng đến mức không dám hé răng, về sau bà vẫn vui vẻ mặc bộ y phục đó rất nhiều năm.