Ban nãy Ngọc Nương đã cảm thấy hai người có gì đó không đúng.
Kỳ thực từ lúc Cố Tâm Nguyệt bước chân vào cửa Hầu phủ, nàng ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Giờ thấy mắt nàng đỏ hoe, chắc hẳn là lúc nãy hai người ở riêng đã xác định rồi.
Nàng ta liền gật đầu: "Không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy."
Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, bèn nói với Ngọc Nương chuyện lúc nãy gặp mặt nhận người thân và ước hẹn mẫu thân đến nhà.
Chờ Ngọc Nương từ từ tiêu hóa một hồi, Cố Tâm Nguyệt mới tiếp tục hỏi: "Ngọc Nương tỷ, có một câu, vốn là vãn bối như ta không nên hỏi, nhưng ta vẫn muốn biết thái độ của ngươi, ngươi đối với cha chồng... ?"
Thấy Cố Tâm Nguyệt hỏi thẳng thừng như vậy, Ngọc Nương nhất thời ngẩn người, sau đó mới nghiêm túc đáp: "Nói thật, suốt mấy năm đầu lúc mới theo Tống đại ca trốn về Bắc Việt Quốc, ta quả thực có chút cảm mến ông ấy, khi đó ta nghĩ ta và ông ấy đến với nhau là chuyện sớm muộn.”
"Sau này chúng ta đến thâm sơn, tìm được mọi người, rồi lại đến phủ Thanh Châu, khi đó ta mới dần dần biết được, thế giới bên ngoài thì ra lại rộng lớn như vậy, ta mới ý thức được từ trước đến nay tình cảm của ta đối với ông ấy có lẽ không phải là yêu mến, mà là ÿ lại và ngưỡng mộ."
Nói đến đây, Ngọc Nương lại nhịn không được lắc đầu cười khổ: "Huống chi cha chồng ngươi bao nhiêu năm qua vẫn luôn nhớ mãi không quên mẫu thân ngươi, cho dù ta có muốn cùng ông ấy sống qua ngày, ông ấy cũng sẽ không chịu, vậy ta hà tất phải nhất kiến chung tình với ông ấy?"
Nghe Ngọc Nương nói thẳng thắn như vậy, Cố Tâm Nguyệt cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ban đầu nàng còn lo lắng tìm được mẫu thân về, Ngọc Nương có thể sẽ rời khỏi bọn họ.
Giờ nhìn phản ứng của nàng ấy, chắc hẳn là đã sớm buông bỏ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-492.html.]
Cố Tâm Nguyệt liền nói với Ngọc Nương: "Ta lo lắng sau khi về nói với cha chồng và Tống Dập, bọn họ sẽ không nhịn được mà chạy đến cửa Hầu phủ đòi người, cho nên lúc trở về chúng ta tạm thời đừng nói, ta đã nói với mẫu thân rồi, chờ vài ngày nữa bệnh tình của người hơi chuyển biến tốt, để người tìm cơ hội đến tìm chúng ta, cũng tránh ở cửa Hầu phủ người nhiều tai mắt bất tiện."
Ngọc Nương gật đầu tán đồng: "Như vậy cũng tốt, mẫu thân ngươi vốn dĩ tâm sự nặng nề, bệnh tình mới trầm trọng, giờ biết được các ngươi đều ở kinh thành, chắc hẳn tỉnh thần cũng sẽ tốt hơn."
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi thẳng về cửa hàng.
Đến tối, nằm trên giường, Tống Dập như thường lệ xoa bóp thư giãn cho Cố Tâm Nguyệt.
Gần đây, hắn thấy nàng bận rộn như con quay, muốn giúp nàng nhưng lại bị ghét bỏ.
Nên chỉ đành khi nàng về nhà, tận lực giúp nàng thư giãn một chút.
Bưng trà, rót nước, những việc này đương nhiên không cần phải nói, lại còn có xoa chân, mát xa, nắn bóp vai...
Y như lão ma ma hầu hạ người ta.
Cố Tâm Nguyệt tắm rửa xong liền lên giường nằm, để mặc Tống Dập lau khô tóc ướt cho mình.
Tống Dập thấy nàng hôm nay đi cùng Ngọc Nương tới Hầu phủ một chuyến, lúc trở về liền luôn mang theo ý cười trên mặt, còn thỉnh thoảng lại cười ngây ngô.
Tống Dập vừ:a xoa bóp bắp chân cho nàng, vừa nhân lúc nàng không chú ý tùy ý hỏi: "Hôm nay nàng có vẻ rất vui? Đi cùng Ngọc Nương đến Hầu phủ môn rất thuận lợi à? Hay là gặp phải chuyện gì vui?"