Lúc nàng khó sinh thập tử nhất sinh, cũng là mẫu thân bất chấp tuyết rơi dày chạy đi gọi người, chỉ tiếc là bà không trở về nữa.
Chắc hẳn lúc đó, bà đã gặp người của hầu phủ và bị đưa về đó?
Nhìn sắc mặt mẫu thân trắng bệch như tờ giấy, cộng thêm những gì Ngọc Nương nói trước đó, Cố Tâm Nguyệt không khỏi đau lòng rơi lệ.
"Mẫu thân, trước đây con là A Nguyệt, bây giờ con là Tâm Nguyệt, khi sinh hai hài tử, con đã c.h.ế.t một lần, bây giờ con đã trở lại, cho nên con vẫn là con." Từ Thị sững người tại chỗ, sau đó nhìn thấy gương mặt và thần thái quen thuộc, lúc này bà mới hiểu ra.
"Tốt, tốt, trở về là tốt rồi, bao năm nay ta vẫn luôn lo lắng cho con, không biết năm đó ta vừa đi, con sẽ sống như thế nào, bây giờ thấy con khỏe mạnh là tốt rồi, bất kể bây giờ con tên là gì, con đều là con dâu tốt của ta."
Cố Tâm Nguyệt thấy bà không ngừng rơi lệ, vội vàng lau nước mắt cho bà: "Mẫu thân, con có chút thuốc, là lúc trước khi hồn về trời, tình cờ có được, người cứ cầm lấy mà uống, trên đó đều ghi rõ thời gian và số lần uống, chờ mấy ngày nữa bệnh tình khả quan hơn, người tìm cơ hội về nhà thăm nhà một chút có được không?”
Từ Thị vội vàng nhận lấy thuốc, không thể tin được hỏi: "Ý con là bệnh tình của ta còn có thể khỏi à?"
"Đương nhiên là có thể khỏi, mẫu thân, chúng con đều đang chờ người về nhà đoàn tụ, cho dù là vì chúng con, người cũng nhất định phải mau khỏe lại, thuốc này là thuốc đặc trị ho lao, nếu mẫu thân uống đúng giờ, giữ tâm trạng vui vẻ, nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
Từ Thị nghe vậy, như được tiếp thêm sức mạnh, gật đầu: "Được, ta tin con, ta nhất định sẽ khỏe lại."
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hai mẫu tử vội vàng lau nước mắt, Từ Thị vội vàng đeo khăn che mặt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-491.html.]
Chờ đến khi mấy người vào phòng, Từ Uyển Ngưng không khỏi nghỉ ngờ hỏi: "Tại sao mắt Cố nương tử lại đỏ hoe thế?"
Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Không có gì, chỉ là trò chuyện với phu nhân một lát, bỗng nhiên nhớ lại một số chuyện cũ."
Ngọc Nương thấy vậy, cũng vội vàng lên tiếng: "Ngươi đó, đúng là đa sâu đa cảm, được rồi, ta đã xong việc rồi, vậy chúng ta về thôi."
Hai người đứng dậy cáo từ, Cố Tâm Nguyệt nhìn Từ Thị từ xa, khẽ gật đầu với bà, rồi đi ra ngoài.
Trên đường về, Cố Tâm Nguyệt có chút ngẩn ngơ, nghĩ xem làm cách nào để về nhà nói với Tống Dập và cha chồng chuyện của mẫu thân.
Nếu bọn họ biết bao nhiêu năm qua mẫu thân vẫn luôn bị giam lỏng ở hâu phủ, hơn nữa còn ốm đau bệnh tật, e rằng sẽ lập tức xông vào, một khắc cũng không thể chờ.
Mà hầu phủ bao nhiêu năm qua không phái người quay về Tống gia, có lẽ là không muốn nhận người thân, e là bọn họ có đi cũng không vào được cửa.
Bây giờ bọn họ ở kinh thành phải cẩn thận dè dặt, Tống Dập lại sắp tham gia khoa cử, càng không thể đắc tội với hầu phủ trong lúc này, bằng không e là khó mà giải quyết ổn thỏa.
Thấy Cố Tâm Nguyệt từ sau khi ra khỏi hầu phủ, liền nhíu mày không thôi, Ngọc Nương không khỏi lên tiếng hỏi han: "Tâm Nguyệt, ngươi quen biết vị phu nhân trong hầu phủ kia à?"
Cố Tâm Nguyệt nhìn Ngọc Nương, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, từng chữ từng chữ nói: "Ngọc Nương tỷ, nếu ta nói vị phu nhân kia chính là mẫu thân của tướng công, là mẫu thân ruột thịt của Tống Dập, ngươi có tin không?"