Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 489

Cập nhật lúc: 2025-06-24 10:01:46
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đó là tiểu thư Hầu phủ, cơm ngon áo đẹp, tại sao lại là người đáng thương được?" Hứa Thị ở bên cạnh nhịn không được tám chuyện.

Lần trước gặp mặt, Hứa Thị vẫn còn nhớ rõ vị phu nhân kia, vốn dĩ còn cảm thấy bà là một người bệnh tật đáng tiếc, không ngờ lại là người của Hầu phủ, chắc hẳn cũng đã hưởng phúc cả đời rồi, cũng không còn thấy đáng thương nữa.

Ngọc Nương thở dài, tiếp tục nói: "Ta thấy bà ấy dường như có tâm sự, nên mới trò chuyện với bà ấy thêm vài câu, không ngờ bà ấy cũng thẳng thắn, có lẽ thấy ta là người ngoài lại trạc tuổi nhau, nên đã tâm sự với ta vài lời."

"Vị phu nhân này lúc trẻ gả đến nơi xa, sau này không biết vì lý do gì mà lại được hầu gia, cũng chính là ca ca ruột của bà ấy tìm về, nghe nói mấy năm nay bà ấy vẫn luôn ở trong phủ, không được ra ngoài, đáng thương cho bà ấy còn có một nhi tử và một nhi nữ vẫn còn ở cách xa ngàn dặm."

"Chẳng lẽ là bị giam lỏng?" Hứa Thị ngạc nhiên hô lên.

Cố Tâm Nguyệt cũng khựng lại trong lòng, tình tiết này, sao càng nghe càng quen tai nhỉ?

Chẳng lẽ là...

Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhưng chuyện này hiện tại vẫn chưa thể nói chắc được, nàng bèn tạm thời đè nén suy nghĩ xuống.

Nàng nói với Ngọc Nương: "Quả thật đáng thương, vậy Ngọc Nương, ngươi có định tiếp tục chữa trị cho bà ấy không? Cho dù không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng giảm bớt đau đớn cũng tốt."

"Ừ, ta cũng nghĩ vậy, ta đã kê cho bà ấy một thang thuốc thanh phế hóa đàm, ta muốn mấy hôm nữa đến phủ xem thử có hiệu quả hay không." Ngọc Nương đáp.

"Ngọc Nương tỷ, hay là lần sau ta đi với ngươi xem sao, có ta ở đó cũng có người để ý, tiện thể ta cũng mang thêm mấy hũ cao lê thu theo." Cố Tâm Nguyệt đề nghị.

Ngọc Nương tưởng nàng lo cho mình, cũng không nghĩ nhiều, bèn đồng ý: "Để lúc đó xem, nếu ngươi rảnh rỗi, cùng đi trò chuyện với phu nhân một chút cũng tốt."...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-489.html.]

Qua hai ngày, đến ngày Ngọc Nương và Hầu phủ ước định.

Cố Tâm Nguyệt cố ý làm xong mọi việc trước, dành thời gian cùng Ngọc Nương đi Hầu phủ.

Hai người đi theo nha hoàn một mạch đến hậu viện của phu nhân, vào phòng.

Cố Tâm Nguyệt đưa mắt nhìn quanh, thấy vị phu nhân hôm đó gặp đang nằm nghiêng trên trường kỷ, nàng đang định bước lên phía trước, lại bị Ngọc Nương ngăn cản.

Ngọc Nương nhỏ giọng nói: "Tâm Nguyệt muội muội, ngươi ngồi xa một chút là được rồi, mặc dù mấy ngày nay bà ấy không ho không lây, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Cố Tâm Nguyệt gật đầu, ngồi xuống ở đẳng xa, lại nhịn không được tò mò ngẩng đầu nhìn về phía trường kỷ, chỉ là bà đeo khăn che mặt nên vẫn nhìn không rõ.

Vị phu nhân kia dường như cảm nhận được ánh mắt tò mò của Cố Tâm Nguyệt, cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau.

Chỉ thấy vị phu nhân kia run run khóe môi, mấp máy hồi lâu: "Vị này là?”

Cố Tâm Nguyệt đứng dậy một cách hào phóng, mỉm cười: "Phu nhân, ta là Cố Tâm Nguyệt, phu nhân gọi ta là Cố nương tử là được."

Trong mắt Từ Thị lóe lên vẻ khó tin, giọng nói cũng mang theo sự run rẩy: "Là ngươi đã tặng ta cao lê thu hôm đó à? Nghe nói ngươi theo lang quân lên kinh ứng thí, lang quân của ngươi họ Tống?"

Ánh mắt Từ Thị nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, trong lòng thầm kinh ngạc.

Khuôn mặt này rõ ràng có 80-90% giống với Thu Nguyệt, chỉ là thêm vài phần thành thục mà thôi.

Loading...