Nghe vậy, Từ Uyển Ngưng không vui, nhưng sau đó nàng ta lại suy nghĩ, đúng vậy.
Nàng ta đến đây là để tiêu bạc, dựa vào cái gì phải sợ hẳn!
Huống chi đã ăn vào bụng rồi, chẳng lẽ nàng ta còn phải móc ra trả lại cho hắn hay sao?
Nghĩ đến đây, Từ Uyển Ngưng không khỏi thầm hối hận, nghĩ lần sau đến đây nhất định phải ngẩng cao đầu!...
Buổi tối, Ngọc Nương nói với mọi người về việc ngày mai sẽ đến Hầu phủ xem bệnh.
Mọi người đều không đồng ý, Cố Tam Thanh càng thêm phản đối, nghiến răng nghiến lợi: "Ta còn tưởng hôm nay mình hoa mắt, không ngờ thật sự là nàng ta, loại nhà giàu có này, chúng ta tốt nhất đừng nên dây vào, lỡ như chữa không khỏi, xảy ra chuyện gì, chẳng phải là tai họa ập đến à?"
Tống Chính Quang cũng gật đầu nói: "Quả thật là vậy, hay là để khi khác rồi đi!"
Ngọc Nương bất đắc dĩ nói: "Thực ra ta thấy cô nương ấy chưa hẳn đã là người xấu, hôm nay ta có trò chuyện với nàng ta vài câu, nàng ta nghe ta không đồng ý thì suýt nữa bật khóc, lúc ấy, nàng ta chỉ là lo lắng cho bệnh tình cho cô cô nên mới như vậy, ta thấy nàng ta cũng là người hiếu thuận."
Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến người phụ nhân trong xe ngựa hôm trước, trong lòng dâng lên một dự cảm mơ hồ không sao nói rõ, bèn lên tiếng: "Nếu như Ngọc Nương đã nhận lời người ta rồi, chúng ta lại thất hứa, lỡ người ta tức giận chẳng phải là đắc tội người ta hơn hay sao? Hay là đến xem thử, dù sao cô nương ấy cũng nói rồi, nếu không xem được thì cũng sẽ không làm khó chúng ta.
Ngọc Nương tán đồng nói: "Cũng phải."
Tống Chính Quang thấy nàng ta nhất quyết muốn đi, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Vậy được, ngày mai ta đi cùng người." "Được."
Ngày hôm sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-488.html.]
Dùng bữa sáng xong, Tống Chính Quang liền đánh xe ngựa đưa Ngọc Nương đến Hầu phủ.
Xe ngựa dừng trước cửa, Tống Chính Quang nhìn cánh cửa son đỏ của Hầu phủ, mi tâm giật giật: "Hay là để ta đi cùng người vào trong, lỡ có chuyện gì cũng có người ứng phó."
Ngọc Nương cười khổ nói: "Thật sự không cần đâu, Hầu phủ cũng không phải nơi ăn thịt người, ta chỉ là đến xem bệnh mà thôi, hơn nữa ngươi là nam nhân, ởi theo ta vào trong không thích hợp, ta là đến hậu viện xem bệnh cho phu nhân nhà người ta." Nghe vậy, Tống Chính Quang cũng biết mình lỡ lời, có chút ngượng ngùng nói: "Vậy được, ta ở ven đường chờ người, người ởđi sớm về sớm."
"Được."
Ngọc Nương vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy Từ Uyển Ngưng đứng ở cửa.
Cô nương này, đến cũng thật sớm.
Từ Uyển Ngưng nhìn thấy Ngọc Nương xuống xe ngựa, vội vàng dẫn nha hoàn đi tới: "Ngọc Nương, ngươi đến rồi, mau theo ta vào trong.”
Tống Chính Quang vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cổng Hầu phủ, chờ khoảng nửa canh giờ.
Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Ngọc Nương đi ra, ông ta vội vàng đánh xe ngựa lại gần.
Ngọc Nương vừa lên xe ngựa, hai người liền đi thẳng về cửa hàng.
Cố Tâm Nguyệt vừa thấy người vê, vội vàng đưa nước: "Thế nào? Đã xem ra bệnh gì chưa?”
Ngọc Nương bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng là bệnh lao phổi, đã vài năm rồi, lúc khỏi lúc tái phát, quả thật không chữa được."
"Không xem được thì thôi vậy, ngươi cũng đã cố gắng hết sức rồi, đúng rồi, bọn họ không làm khó ngươi chứ?" Cố Tâm Nguyệt tiếp tục hỏi. Ngọc Nương lắc đầu, có chút chán nản: "Không có, cô nương ấy và cô cô của nàng ta đều rất hiểu chuyện, đặc biệt là vị phu nhân kia, thật sự là một người đáng thương, chỉ tiếc..."